Ngay khi Quan Lão Nhị vừa nói xong, Vương Lão đột nhiên cảm thấy mình sắp không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh nữa.
Bởi vì lúc này cho dù có nói như thế nào đi chăng nữa thì ông ta cũng không thể dùng toàn lực để đối phó với Hạt Vương được.
Nhưng trận chiến vừa rồi cũng khiến cho Vương Lão thỉnh giáo được khả năng của gã, nếu như ông ta không dùng toàn bộ sức mạnh của mình thì không thể nào đánh hòa với Hạt Vương.
Thậm chí là sẽ thua rất thảm hại.
Bởi vì Vương Lão cũng đã được lĩnh hội lối đánh hoang dã ngông cuồng của Hạt Vương, không có người bình thường nào có thể đánh lại nổi.
Chỉ là Quan Lão Nhị đã nói đến mức này rồi, cho nên Vương Lão đương nhiên chỉ có thể dùng một tay để đánh nhau với Hạt Vương.
Nếu không chuyện này mà truyền ra ngoài thì chẳng phải ông ta sẽ bị người đời cười nhạo hay sao?
Một người đã sống đến trình độ này như Vương Lão thì đều sẽ coi trọng mặt mũi hơn cả mạng sống của mình, ông ta muốn tên tuổi của mình được lưu danh sử sách.
Mà Quan Lão Nhị cũng đang nhắm vào nhược điểm này của Vương Lão, muốn dùng nó làm điểm đột phá để đưa Vương Lão vào chỗ chết.
Đúng như dự đoán, sau khi quan sát trận đánh giữa hai người, Vương Lão hoàn toàn không phải là đối thủ của Hạt Vương.
Cho dù ông ta chỉ dùng một tay để đánh thì trong tình huống Hạt Vương đang bị nội thương, Vương Lão cũng đang là người chiếm thế thượng phong.
“Vương Lão, để tôi tới.” Ngay lúc Vương Lão sắp không nhịn được nữa chuẩn bị ra tay thì một giọng nói đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người lao ra từ trong bóng tối.
Người này không phải ai khác mà chính là người đàn ông có vết sẹo do đao cắt trên mặt muốn đi theo Chu Hàn khi trước.
Người đàn ông mặt sẹo vừa ra sân đã vô cùng khí phách, xông thẳng đến chỗ Hạt Vương, trong tay anh ta cầm một thanh kiếm, tư thế trông như định lao tới dùng một kiếm cắt đứt yết hầu Hạt Vương.
Hạt Vương dường như cũng nhận ra được có gì đó không đúng, vì vậy ngay khi người đàn ông mặt sẹo giơ kiếm xông tới, gã phải dùng hết sức mới tránh được.
Vương Lão đứng bên thấy vậy, vội vàng quát lớn: “Cậu lui xuống cho tôi.”
Ông ta không hề cảm kích khi người mặt sẹo xông tới cứu mình vào lúc nguy cấp mà ngược lại còn có chút ghét bỏ anh ta.
Bởi vì Vương Lão không muốn hủy hoại thanh danh của mình.
Khi trước Vương Lão cúi đầu trước Chu Hàn là vì muốn người của anh chữa trị cho mình, để ông ta có thể một lần nữa đứng lên.
Mà mục đích đứng lên của Vương Lão chính là vì thanh danh và mặt mũi.
Người mặt sẹo vừa nghe Vương Lão bảo mình lui xuống, cho dù trong lòng có chút không vui nhưng cuối cùng vẫn làm theo.
Ngay lúc anh ta đang muốn rút lui, Hạt Vương lại đột nhiên lao tới.
Gã gần như là nghiến răng nghiến lợi hét lên một câu: “Ông đây đã thả cho mày đi chưa mà mày dám?”
Gã vừa thốt ra câu đó vừa hung hăng chưởng một phát về phía người đàn ông mặt sẹo.
Đối mặt với một đòn sấm sét này, người mặt sẹo căn bản không thể nào đỡ được.
Vương Lão thấy vậy lập tức hét lớn: “Cẩn thận.”
Câu nói vừa mới được thốt ra thì Vương Lão cũng đã xông về phía trước, kéo người mặt sẹo ra sau lưng mình rồi cứng rắn giúp anh ta đỡ một chưởng này của Hạt Vương.
Một chưởng này Hạt Vương đã dùng toàn bộ sức lực của mình, vì vậy Vương Lão lập tức bị gã đánh bay, không hề nể nang chút nào.
Vương Lão nặng nề ngã bay xuống đất, sau đó liên tục nôn ra ba ngụm máu đen rồi rơi vào hôn mê.
Mặc dù sức khỏe của Vương Lão không tồi, nhưng dù sao thì tuổi cũng đã cao, không thể nào được như thời còn trai trẻ.
Vì vậy lần này ông ta không đỡ nổi một chưởng của Hạt Vương.
Vừa thấy Vương Lão bị đánh tới nỗi hôn mê, người đàn ông mặt sẹo sao có thể nhịn được nữa?
Anh ta hét lớn một câu: “Chết.”
Sau đó cả người lao thẳng vào Hạt Vương giống như một con thú dữ.
Nhưng hiển nhiên là anh ta chỉ đang chơi đùa với mạng sống của mình.
Hạt Vương căn bản không thèm để người mặt sẹo vào trong mắt, khi cảm nhận được đối phương đang lao về phía mình, gã lập tức xoay người lại, giơ chân lên làm một cú đá xoáy nhắm thẳng vào đầu người mặt sẹo.
Tiếng âm thanh “răng rắc” vang lên, xương sọ của người mặt sẹo đã bị Hạt Vương dùng một cước đạp cho vỡ nát.
Ngay sau đó, toàn thân người mặt sẹo đều mềm nhũn ra, ngừng thở tại chỗ, chết không nhắm mắt.
Mặc dù xương sọ là bộ phận cứng nhất trên cơ thể con người, nhưng căn bản không thể nào chịu được một cước của Hạt Vương.
Từ đó có thể thấy được, sức mạnh của Hạt Vương khủng bố đến mức nào.
Nói tóm lại là, nếu như người bình thường dám gây chiến với Hạt Vương thì sẽ không còn lựa chọn thứ hai ngoại trừ chờ chết.
Mà lúc này, Hạt Vương sau khi giết chết người mặt sẹo xong liền không hề do dự lập tức xông thẳng về phía Vương Lão.
Tốc độ của gã rất nhanh, mà Vương Lão bây giờ vẫn còn đang chìm vào hôn mê.
Vì vậy, sau khi Hạt Vương lao đến trước mặt Vương Lão, gã căn bản không cần phí chút sức nào mà nhẹ nhàng giết chết ông ta.
Giết chết Vương Lão xong, Hạt Vương làm như không có chuyện gì quay về đứng bên cạnh Quan Lão Nhị, yên lặng bảo vệ hắn.
Hạt Vương chính là con bài chưa lật của Quan Lão Nhị, bây giờ đã bị ép phải dùng đến, hắn đương nhiên cảm thấy rất không vui.
Quan Lão Nhị quay sang dặn dò Hạt Vương: “Cậu lui xuống trước đi, cậu đã bị nội thương rồi, tối nay không thích hợp chiến đấu thêm nữa.”
Nhưng Hạt Vương dường như để ngoài tai những lời mà Quan Lão Nhị vừa mới nói, gã rõ ràng chỉ là một kẻ mù nhưng lúc này lại giả vờ mình là một kẻ điếc.
“Hạt Vương, cậu có nghe rõ lời tôi nói không?” Thấy Hạt Vương giả vờ như mình bị điếc, Quan Lão Nhị lập tức cảm thấy có chút không vui.
Cùng lúc đó, ở phía Chu Hàn.
A Cửu và Dạ Phong đã kịp thời chạy tới.
Ngay cả Hội trưởng thứ nhất cũng mang theo người chạy tới đây. Về phần Bạch Hoàn Tài thì hoàn toàn chỉ là một tên tham mưu vô dụng, thậm chí còn cần có một đám đệ tử Vũ Minh đứng ở xung quanh để bảo vệ anh ta.
Lúc trước Bạch Hoàn Tài còn dẫn theo cả một đám con cháu Bạch Thị, nhìn có vẻ rất hoành tráng.
Nhưng bây giờ anh ta đã trở thành tham mưu thì sẽ không còn giống như trước nữa.
Người oai phong nhất là anh ta, mà người thảm hại nhất cũng là anh ta.
“Hôm nay tôi muốn xem xem, ai trong đám các người dám động tới Chu Nguyên soái.” Hội trưởng thứ nhất ỷ mình thế mạnh người đông, lên mặt gào thét với đám người Mộc Thị.
Mộc Đình Đôn giận tới nỗi xanh cả mặt, nhưng khổ nỗi là con cháu của Mộc Thị đều bị người của Hội trưởng thứ nhất tóm hết rồi.
Vì vậy lúc này Mộc Đình Đôn căn bản không thể làm gì khác được.
Dù sao thì ngay cả Mộc lão gia đều không nói gì, huống chi là ông ta đây?
“Đêm nay tôi chỉ muốn tới đón Đường gia chủ về thôi.” Đúng lúc này, Chu Hàn đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói một câu: “Nhưng không ngờ rằng các người lại còn dám giết chết Tony Panghsang. Đêm nay, cho dù các người làm thế nào thì cũng phải cho tôi một cái công đạo, đồng thời còn phải trả một cái giá lớn cho hành động ngu xuẩn của mình.”
Anh dừng lại một lúc, sau đó nói tiếp: “Nếu không, tôi sẽ san bằng nơi này.”
Nghe thấy những lời Chu Hàn nói, Mộc lão gia và Mộc Đình Đôn cũng không còn gì để nói.
Dù sao thì trước kia bọn họ cũng chỉ là những kẻ bại trận dưới tay Chu Hàn.
Bây giờ lại càng không thể nào đối đầu được với anh.
Ngay khi Mộc Đình Đôn nháy mắt ra hiệu cầu xin Mộc lão gia tạm thời nhẫn nại và đồng ý với yêu cầu của Chu Hàn thì Quan Lão Nhị lại đột nhiên dẫn người xông tới.
Nhưng hắn chỉ dẫn theo một người duy nhất, chính là tên thuộc hạ Hạt Vương bị mù.
Về phần những thuộc hạ còn lại của hắn thì sớm đã bị đệ tử Vũ Minh và con cháu Vương Thị chế ngự từ lâu.
Mà Quan Lão Nhị được Hạt Vương bảo vệ nên đương nhiên không có ai làm gì được hắn.
Cuối cùng thì Hạt Vương cũng đã giả điếc thành công, gã cứ mặc kệ lời của Quan Lão Nhị nên Quan Lão Nhị cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành để gã ở lại với mình.
Và thực tế cũng đã chứng minh rằng để Hạt Vương ở lại là một lựa chọn vô cùng sáng suốt, nếu không nhờ có Hạt Vương áp trận thì chỉ dựa vào kẻ cụt mất một tay như Quan Lão Nhị căn bản chẳng làm nên được trò trống gì.
“Dừng tay.” Quan Lão Nhị hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chu Hàn.
Chương 317. Muốn giết liền giết
Mặc dù lúc này đám Quan Lão Nhị đã rơi vào thế yếu, nhưng khí thế của hắn vẫn không hề suy giảm.
“Chu Nguyên soái, tôi đã xem qua ảnh của cậu, cũng đã hiểu biết về cậu, cậu quả thực không tồi.” Quan Lão Nhị mở miệng châm chọc Chu Hàn.
Những lời này cực kỳ mang vẻ trào phúng và châm biếm.
Rõ ràng là Quan Lão Nhị đang nói những lời trái với lòng mình.
“Thanh Long, dạy hắn cách làm người đi.” Chu Hàn căn bản không hề khách sáo với Quan Lão Nhị chút nào.
Đêm nay Tony Panghsang đã bị Khôi Lão Đại giết chết ngay dưới mí mắt của Chu Hàn, vậy mà lúc này Quan Lão Nhị còn chạy tới trước mặt Chu Hàn giả bộ không có chuyện gì.
Đây rõ ràng là muốn đưa đầu vào họng súng, dưới cơn thịnh nộ của Chu Hàn, ai đụng vào thì người đó xui xẻo.
Trong tình huống bình thường, Chu Hàn có thể sẽ vì khinh thường so đo những chuyện vụn vặt mà tha cho Quan Lão Nhị một mạng.
Nhưng tình hình hôm nay không giống, Tony Panghsang đã chết.
Tony Panghsang được Tony Bond đưa từ nước ngoài về chơi với Chu Hàn, giờ cậu ta đã chết, Chu Hàn sẽ không còn mặt mũi nào gặp lại Tony Bond.
Nếu như đã không thể khiến cho Tony Panghsang sống lại, vậy thì Chu Hàn chỉ đành thay cậu ta kéo thêm một đám làm đệm lưng.
Như vậy thì đường đi xuống suối vàng cũng sẽ vô cùng náo nhiệt.
Thực ra Chu Hàn căn bản không cần cảm thấy có lỗi với Tony Bond.
Chỉ là anh đã coi Tony Bond là anh em sống chết có nhau giống như đám Thanh Long rồi.
Không thể không nói, ngày thường Tony Bond vô cùng trung thành và tận tậm với Chu Hàn.
Cũng chính vì như vậy nên Chu Hàn cảm thấy rất áy náy với cái chết của Tony Panghsang.
“Rõ.” Sau khi cung kính đáp lại Chu Hàn, Thanh Long lập tức sải bước đi tới, ra tay với Quan Lão Nhị.
Mà tên thuộc hạ Hạt Vương đứng ở bên cạnh sau khi cảm nhận được sát ý của Thanh Long cũng lập tức xông ra đấu với anh ta.
“Ha ha, thuộc hạ của ông cũng khá là dũng cảm đấy.” Thanh Long cười lạnh một cái, mở miệng chế nhạo Quan Lão Nhị.
Sở dĩ Thanh Long “khen” Hạt Vương dũng cảm là bởi vì trước mặt anh ta, Hạt Vương còn không bằng một con kiến.
Thanh Long có thể dễ dàng giết chết Hạt Vương mà không cần phải dùng đến tay.
Bởi vì không cần dùng đến tay nên chỉ một cước đã có thể giẫm chết gã.
“Bang.” Thanh Long dùng một chân đá vào người Hạt Vương, sau đó cứng rắn đạp đối phương xuống đất.
Ngay sau đó, Thanh Long định giơ chân giẫm lên cổ gã.
Nhưng đúng lúc này, Hạt Vương đột nhiên ra tay với Thanh Long.
Gã đột ngột túm lấy hai chân của Thanh Long rồi bất ngờ kéo anh ta ngã xuống đất, sau đó trở tay giáng một cú đấm vào mặt Thanh Long.
“Không ngờ một tên mù lại có thể có sức mạnh như vậy.” Thanh Long cười chế nhạo, nói một câu.
Bởi vì ngay khi bắt đầu đánh nhau với Hạt Vương thì Thanh Long đã nhận ra gã chỉ là một tên mù.
Dù sao thì khi một cước của anh ta sắp đụng tới người Hạt Vương, gã lại chẳng hề có phản ứng nào.
Cho dù trực giác của Hạt Vương có chính xác hơn đi chăng nữa thì cũng không thể nào theo kịp tiết tấu của Thanh Long.
Tốc độ của Thanh Long quá nhanh, sau khi anh ta nhẹ nhàng quật ngã Hạt Vương thì gã mới kịp phản ứng lại rồi mới lôi Thanh Long xuống đất cùng mình.
Chính vì hai điều này, Thanh Long mới kết luận được rằng Hạt Vương là một gã mù, đồng thời cũng nhìn ra đối phương không hề đơn giản.
Nhưng nếu gã muốn đánh bại Thanh Long thì quả thật là người si nói mộng.
Bởi vì sở dĩ gã túm được Thanh Long xuống đất là bởi vì đã đánh giá thấp kẻ thù.
Bây giờ anh ta đã đánh giá lại được năng lực của Hạt Vương, vậy thì số phận của gã đã được định sẵn.
Cuộc đời này của Hạt Vương đã đi tới hồi kết rồi
“Bùm.”
“Răng rắc.”
Thanh Long dùng lòng bàn tay đỡ lấy nắm đấm của Hạt Vương, tiếp theo là một đòn cùi chỏ, mạnh mẽ đánh nát cổ gã mù.
Thân là truyền kỳ của Đường Thành, là người đã giết chết người đàn ông mặt sẹo và Vương Lão, vậy mà Hạt Vương lại dễ dàng bị Thanh Long giết chết.
“Mày…” Quan Lão Nhị thấy vậy, không thể nào tin vào mắt mình.
Hắn thậm chí không thể tin được Thanh Long lại giết chết Hạt Vương, đây chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt, Hạt Vương đã chết rồi.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Hạt Vương bị giết, Quan Lão Nhị dường như cũng đã nhìn thấy ngày chết của mình.
Dù sao thì Hạt Vương chính là chỗ dựa lớn nhất của Quan Lão Nhị, nếu tin tức về cái chết của gã bị truyền đi, cho dù hôm nay hắn có thể sống sót rời khỏi nơi này thì những kẻ thù khác cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
“Mày cái gì mà mày? Bây giờ đến lượt ông rồi đấy.” Thanh Long kiêu ngạo bước tới, dùng một nắm đấm đánh cho Quan Lão Nhị ngã vật xuống đất.
Nhưng đúng lúc này, dưới sự bảo vệ của một đám đệ tử Vũ Minh, một nhóm người khác đột nhiên xông vào.
Người cầm đầu lại chính là Tony Bond, phía sau anh ta chính là Tô Hàm và Tiểu Trân.
Tony Bond lúc này dường như đã biết hết tất cả.
Đôi mắt anh ta đỏ hoe, hét lớn với tất cả mọi người đang đứng ở đây: “Thi thể em trai tôi đang ở đâu?”
Hai mắt của Tiểu Trân cũng đẫm lệ, cô ấy vốn là một người vô cùng hiền lành lương thiện, đương nhiên là không thể nhìn nổi những chuyện đang xảy ra trước mắt mình.
Đột nhiên, ánh mắt của Tiểu Trân dừng lại trên người A Cửu.
Thấy Tiểu Trân đang nhìn về phía mình, A Cửu lập tức vẫy tay với cô ấy, khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ.
Ý tứ rất rõ ràng, A Cửu muốn Tiểu Trân đi tới chỗ mình.
Nhưng Tiểu Trân lại lắc lắc đầu, không hề do dự từ chối anh ta.
Sau khi bị từ chối, A Cửu cũng không nói thêm gì, chỉ giữ im lặng và đứng bên cạnh Dạ Phong.
Lúc này Chu Hàn cũng vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Tony Bond, mặc dù vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng trong đáy mắt của anh vẫn lộ ra vẻ áy náy vô cùng sâu sắc, tất cả mọi người ở đây đều có thể nhìn ra được.
Không biết tại sao mọi chuyện lại truyền tới được tai Tony Bond.
Lúc này, khi phải đối mặt với Tony Bond vội vàng chạy tới sau khi biết tin, trong lòng Chu Hàn cảm thấy rất khó chịu.
Bởi vì anh đã không bảo vệ được Tony Panghsang nên mới khiến cậu ta chết trong tay Khôi Lão Đại.
May mà lúc này Tề Họa Mi đang bị Tề Thắng Thiên nhốt trong nhà, vẫn chưa nghe được tin tức gì.
Nếu như Tề Họa Mi biết được tin Tony Panghsang đã chết, e là cô ta sẽ phát điên mất.
“Tony Bond…” Chu Hàn bước tới, định giải thích với anh ta.
Nhưng Tony Bond lại nói với Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, anh không cần giải thích, trong lòng tôi biết rõ, anh nhất định phải cố gắng hết sức.”
“Chỉ l, em trai tôi không nên chết oan ức như vậy.”
“Hôm nay đừng ai ngăn cản tôi, tôi muốn giết ai liền giết người đó.”
Tony Bond lập tức bày ra dáng vẻ liều mạng, trở tay lấy ra hai khẩu súng đã chuẩn bị sẵn trên người.
Anh ta không ngừng bắn về phía đám Quan Lão Nhị và người của Mộc Thị, tiếng “bùm bùm bang bang” vang lên không ngừng, mọi thứ lập tức rơi vào hỗn loạn.
“Làm càn.” Lúc này, cho dù Quan Lão Nhị đã bị Chu Hàn áp chế.
Nhưng khi thấy Tony Bond kiêu ngạo như vậy, dám nã súng vào người hắn.
Lại thêm việc Hạt Vương vừa mới chết, trong lòng Quan Lão Nhị đang tràn đầy đau buồn và tức giận, nay lại có một tên người ngoại quốc khác nhảy ra khiêu khích, hắn lập tức nổi cơn thịnh nộ.
“Mày có phải là tên đầu sỏ không? Có phải mày đã giết chết em trai ngoan của tao không?” Tony Bond giận dữ hét vào mặt Quan Lão Nhị, không những không lùi bước mà còn dùng giọng điệu chất vấn hét lên.
“Im đi đồ con lợn ngu ngốc.” Quan Lão Nhị tức giận đến mức vung dao lao thẳng về phía Tony Bond.
“Đáng chết.” Chu Hàn thấy Quan Lão Nhị ra tay với Tony Bond, lập tức xông qua.