Tề Thắng Thiên nghe vậy cả người ngẩn ra, mặt ông ta tràn đầy sự không thể tin tưởng nói: “Con nói cái gì.”
“Chẳng lẽ con cùng với tên người nước ngoài kia…”
Nói được nửa câu, Tề Thắng Thiên tức đến nỗi hoàn toàn không nói tiếp được nữa, ông ta giơ tay giáng một cái tát khiến Tề Họa Mi ngã trên mặt đất.
Lúc này Chu Hàn đang nhìn chằm chằm Tề Tam, kết quả lại bị Tề Thắng Thiên quấy rầy.
Anh theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái, nhìn thấy Tề Họa Mi bị đánh ngã trên mặt đất.
Tony Panghsang thấy vậy lập tức tức giận và xông về phía Tề Thắng Thiên.
Nhưng ngay lúc này, một đám con cháu Tề Thị lại nhào lên chặn Tony Panghsang lại.
Không chỉ như vậy, bọn họ còn làm ra vẻ muốn đưa Tony Panghsang vào chỗ chết.
Nhưng Tony Panghsang liều mạng giãy giụa, vì Tề Họa Mi mà sẵn sàng đánh đập tàn nhẫn với vệ sĩ của Tề Thị.
Tony Bond vừa nhìn thấy em trai của mình bị bắt nạt, lập tức sự tức giận xông lên đến não.
Anh ta không chút do dự mà nhào vào đám người vệ sĩ của Tề Thị.
Kết quả hai anh em bị vệ sĩ của Tề Thị cứng rắn đánh ngã trên mặt đất, Chu Hàn đang xử lý chuyện của Tề Tam, lúc này hoàn toàn không thể thoát thân được.
Hai anh em Tony Bond bị vệ sĩ của Tề Thị đè đánh, Tony Bond tức muốn hộc máu, không ngừng nhìn về phía Chu Hàn kêu la cứu mạng.
Tô Hàm ở một bên cũng xem không nổi nữa, lập tức mang theo Thanh Tú Tú vọt lên.
Nhưng một đám người vệ sĩ của Tề Thị hoàn toàn không cho Tô Hàm mặt mũi, tuy là cô có thân phận cô Chu hộ mệnh.
Nhưng ở nơi của vệ sĩ Tề thị lại không có tác dụng, bởi vì vệ sĩ của Tề thị chỉ nghe lệnh của Tề Thắng Thiên.
Hơn nữa, Tề Thắng Thiên vốn dĩ không hài lòng với Chu Hàn.
Cho nên giờ phút này ông ta cũng chỉ mắt nhắm mắt mở làm ngơ.
Đám người vệ sĩ của Tề thị ra tay với hai người Tô Hàm, Thanh Tú Tú vừa thấy bọn họ muốn đánh Tô Hàm, lập tức đi lên ngăn cản.
Kết quả bị một người đạp ngã trên mặt đất, che lấy bụng khó chịu rên lên.
Tô Hàm nhìn thấy Thanh Tú Tú bị đánh, lập tức càng thêm tức giận, trong miệng cô hô to lên một tiếng: “Tôi liều mạng với các người.”
Tiếng hô vừa thốt ra, Tô Hàm không chút do dự, lập tức giương nanh múa vuốt nhào về phía đám người vệ sĩ của Tề thị.
“Tô Hàm.” Lúc này Chu Hàn bị tiếng hô vừa nãy của Tô Hàm làm cho giật mình, vừa nhìn thấy Tô Hàm xông lên, vệ sĩ của Tề thị đangg muốn ra tay với cô.
Sắc mặt Chu Hàn lập tức lạnh băng, anh chạy nhanh đến, thân hình giống như một cơn gió xoáy xông lên.
“Ầm.” Anh một chân quét sạch, trong nháy mắt đem cả đám người vệ sĩ của Tề thị quét bay ra ngoài.
Tề Thắng Thiên thấy vậy, lúc này mới tiến lên phía trước cười xòa nói: “Chu Nguyên soái, thật là ngại quá, chuyện này đều do tên người nước ngoài kia gây ra.”
Mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng không biết vì sao Tề Thắng Thiên vẫn xin lỗi Chu Hàn.
Cũng không biết là bởi vì chột dạ hay là bởi vì sợ hãi.
Nhưng trong lòng ông ta lại lửa giận ngập trời, suy cho cùng thì những lời nói vừa nãy của Tề Họa Mi không khác gì thừa nhận đã xảy ra quan hệ với Tony Panghsang.
Chỉ là Tề Thắng Thiên hoàn toàn không biết, Tony Panghsang trong sạch.
Tề Họa Mi cũng trong sạch.
Kẻ đầu sỏ gây nên tội ác chính là Đường Minh Minh.
Lúc này Tề Thắng Thiên hoàn toàn không biết, còn đem chuyện này đẩy lên trên người của Tony Panghsang.
Tony Panghsang nghe vậy lập tức cực kỳ tức giận, sau khi cậu ta từ trên mặt đất giãy dụa bò dậy thì liền lao về phía Tề Thắng Thiên.
Đổ ập xuống đầu là một cú đấm, chỉ là cú đấm của cậu ta còn chưa rơi về phía Tề Thắng Thiên thì lại bị Tề Thắng Thiên lùi một bước để đánh trả, một cái tát đánh bay ra ngoài.
Chu Hàn thấy vậy lập tức tiến lên phía trước vài bước.
Dường như mỗi bước chân đều mang theo sự áp chế cực kỳ lớn, khiến cho Tề Thắng Thiên khó khăn thở dốc.
Tề Thắng Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng, Chu Hàn tức giận rồi.
Chỉ là Tề Thắng Thiên ông cũng không phải dễ chọc.
“Chu Nguyên soái, chuyện này ngài không thể thiên vị cho người ngoài.” Tề Thắng Thiên nổi giận đùng đùng, không thể nhịn được nữa nói: “Là cái tên người nước ngoài này làm nhục cháu gái tôi.”
Dứt lời, ông ta còn vươn tay chỉ vào Tony Panghsang.
Tony Panghsang lại lên tiếng phản bác nói: “Tôi không có.”
Câu nói vừa thốt ra, Tony Panghsang chỉ cảm thấy khóe miệng tanh tanh, cậu ta theo bản năng giơ tay lau một cái, kết quả phát hiện toàn bộ đều là máu.
Điều này khiến cho Tony Panghsang rất tức giận, trong miệng cậu ta phẫn nộ nói: “Chảy máu rồi, chảy máu rồi.”
Tony Bond vừa thấy em trai mình bị đánh đến chảy máu thì lập tức muốn ra tay với Tề Thắng Thiên.
“Lùi xuống trước đi.” Chu Hàn kịp thời lên tiếng nói.
Anh vừa dứt lời, Tony Bond lập tức chỉ đành siết chặt nắm đấm, cố nén cơn tức giận.
“Chu Nguyên soái, ngài phải làm chủ cho tôi và em trai tôi.” Tony Bond tiến lên phía trước một bước, nói với Chu Hàn.
Chu Hàn nghe vậy thì gật gật đầu.
Mà ngay lúc này, Tony Panghsang ở một bên lại đúng lúc lên tiếng nói: “Người làm nhục cháu gái ông không phải tôi, mà người đó là Đường Minh Minh.”
Một câu nói này của anh ta hiển nhiên là nói với Tề Thắng Thiên.
Nhưng Tề Thắng Thiên lại rõ ràng không hề tin tưởng, ông ta cười lạnh một tiếng: “Cậu còn muốn hắt cái bát nước bẩn này lên người Đường Minh Minh sao?”
“Cậu hỏi cậu ta có mấy lá gan mà dám làm nhục cháu gái của tôi?”
Vẻ mặt Tề Thắng Thiên tràn đầy sự tự tin, giống như Đường Minh Minh ở trước mặt ông ta chỉ là một con kiến.
“Ông nội, thật sự là Đường Minh Minh làm.” Tề Họa Mi ở một bên cũng không thể nhịn được nữa liền lên tiếng nói: “Là Đường Minh Minh hợp tác với Bạch Như Ngọc cùng nhau làm đó.”
Tề Thắng Thiên nghe vậy lập tức cả người ngẩn ra, mãi cho đến giờ phút này ông ta mới xem là tin tưởng.
Đương nhiên Đường Minh Minh không có lá gan này, nhưng nếu là nha đầu nhà họ Bạch kia châm dầu vào lửa thì chuyện tình sẽ khó nói rồi.
Tề Thắng Thiên cẩn thận suy nghĩ thì cảm thấy cực kỳ sợ hãi, khuôn mặt già tức giận đến nỗi dường như sắp trở nên vặn vẹo.
“Con đã làm hỏng danh tiếng Tề Thị của ta rồi.” Tề Thắng Thiên hận không thể một bạt tai đánh chết Tề Họa Mi.
Nhưng trùng hợp với việc này, Bạch Hổ lại vặn Tề Tam đi qua.
Khí thế trên người Bạch Hổ càng tăng lên, dọa Tề Thắng Thiên tiêu tan cái ý nghĩ ra tay động thủ.
“Ông nội, hôm nay con muốn rời khỏi nơi này.” Tề Họa Mi từng câu từng chữ, nhìn thẳng vào Tề Thắng Thiên mà nói: “Con không muốn ngốc nghếch ở lại Đài Sơn, cái nơi đau khổ này nữa, sau này con cũng sẽ không trở về nữa.”
Dứt lời, Tề Họa Mi chạy ra bên ngoài Tề Thị.
Tony Panghsang lập tức đuổi theo, trong miệng còn kêu lên: “Họa Mi, Họa Mi.”
“Ông Tề, nhiều lời không cần nói nữa, chuyện này sau này đừng nhắc lại nữa.” Chu Hàn vân đạm phong khinh lên tiếng nói: “Từ nay về sau không cần tới lui nữa.”
Dứt lời, Chu Hàn gọi mọi người rời khỏi Tề Thị.
Lúc ra đến cửa lớn của Tề Thị, Chu Hàn đã gọi điện thoại đến sở cảnh sát, bảo bọn họ phái xe đến đây.
Trong lúc chờ đợi, Chu Hàn đã bóp gãy mấy cây xương sườn của Tề Tam, khiến gã ta nói thật.
Nhưng Tề Tam lại đau đến mức lâm vào hôn mê, nhìn thấy sắp không ổn, Tiết Minh Dương vội vàng cứu chữa.
Rất nhanh, tình trạng vết thương của Tề Tam tạm thời đã được ổn định, tỉnh dậy, chỉ là bị dọa đến nỗi không dám nói chuyện.
Không đến mười phút, xe của sở cảnh sát đã đến rồi, nhóm người Chu Hàn vào trong xe rời đi.
Nhưng sau khi xe lái đi được một đoạn đường, cửa xe đột nhiên mở ra, Chu Hàn quăng Tề Tam đã bị hỏi xong ra ngoài.
Tề Thắng Thiên tức đến nỗi khuôn mặt già vặn vẹo, phẫn nộ lên tiếng nói: “Nhà họ Bạch, nhà họ Đường.”
Ông ta gằn từng câu từng chữ, tức giận đến nổi cả người run rẩy không ngừng.
Chương 210. Cáo già chưa từ bỏ ý định
Tề Thắng Thiên thề trong lòng, nhất định phải tính rõ ràng món nợ này.
Hôm nay Tề Họa Mi chạy theo Tony Panghsang, để lại lão già yếu như ông ta, làm cho Tề Thắng Thiên cảm thấy rất bất lực.
Cùng lúc đó, trong một khách sạn ngoài xưởng đóng tàu phía Nam.
“Chu Nguyên soái, tại sao phải ở lại đây?” Tony Panghsang thắc mắc hỏi Chu Hàn.
Rõ ràng là Chu Hàn nói phải đến Cảng Thành.
Nhưng bây giờ đột nhiên ở lại chỗ này, làm đám người Tony Panghsang đều cảm thấy rất khó hiểu.
Chu Hàn chỉ cười một tiếng đầy ẩn ý, cũng không nói gì nhiều.
Ánh mắt của anh nhìn sang Thanh Tú Tú, dửng dưng nói: “Cô đi một chuyến đến Cảng Thành, sắp xếp một ngôi biệt thự.”
Dứt lời, Chu Hàn hơi nghiêng đầu ra hiệu với Bạch Hổ.
Chỉ một động tác đơn giản, Bạch Hổ đã hiểu ý của Chu Hàn.
Lúc này anh ta đưa một trăm triệu cho Thanh Tú Tú, sau khi Thanh Tú Tú nhận được tiền thì lập tức hoảng sợ, giật mí mắt.
Kiểu gì Thanh Tú Tú cũng không ngờ tới, Chu Hàn ra tay rộng lượng như vậy, ra tay một cái là một trăm triệu.
Mà một trăm triệu này chỉ là mua một căn hộ thôi, thế này làm sao bảo cô ta không sợ hãi?
“Sao vậy?” Tô Hàm đứng bên cạnh thấy Thanh Tú Tú ngẩn người, lập tức hỏi cô ta.
Thanh Tú Tú nghe vậy lắc đầu nói: “Tôi không sao.”
“Vậy cô còn không mau đi?” Tô Hàm nghi ngờ hỏi, không biết Thanh Tú Tú cứ đứng đó làm gì.
Thanh Tú Tú lập tức gật đầu nói: “Được, vậy tôi đi.”
Vừa dứt lời, Thanh Tú Tú rời khỏi khách sạn ngay.
Mà Chu Hàn thì thuê cho mỗi người một căn phòng, tỏ ý tất cả mọi người nghỉ ngơi trước.
Còn anh và Tô Hàm thì vào một căn phòng.
Khách sạn này khá vắng vẻ, dù sao cũng ở gần xưởng đóng tàu phía Nam.
Nhưng mà điều kiện bên trong không tệ.
Phong cách rất lãng mạn và ấm áp.
Mà ngay lúc này, một nhân viên phục vụ đột nhiên gõ cửa phòng.
“Ai vậy?” Chu Hàn theo bản năng hỏi một câu, thói quen cảnh giác nuôi dưỡng trước nay khiến thần kinh của anh căng thẳng.
“Xin chào ngài.” Nhân viên phục vụ ở ngoài cửa cung kính lên tiếng nói: “Xin hỏi ngài cần phục vụ không?”
Chu Hàn nghe vậy nhướng mày, sắc mặt lập tức trở nên nghi ngờ.
Anh và Tô Hàm mới đi vào, vốn không có gọi phục vụ gì.
Chẳng lẽ là khách sạn bố trí? Hay là một loại chi phí của khách sạn?
Đang lúc Chu Hàn nghi ngờ, nhân viên phục vụ ngoài cửa lại nói: “Xin hỏi, ngài cần rượu không?”
Chu Hàn nghe thế mới hơi thở phào, trong đầu nghĩ quả nhiên là khách sạn bố trí.
Nhưng anh cũng chỉ thở phào mà thôi, Chu Hàn sẽ không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác.
“Không cần.” Chu Hàn lên tiếng từ chối, muốn nhân viên phục vụ ngoài cửa mau rời đi.
Dù sao anh còn có việc muốn bàn bạc với Tô Hàm, không muốn vì nhân viên phục vụ ngoài cửa mà làm chậm trễ mình nói chuyện chính.
“Vậy được, chúc ngài vui vẻ.” Nhân viên phục vụ ngoài cửa nói khách sáo, sau đó thì rời đi.
Chu Hàn nghe tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng xa, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Nhưng đang lúc anh kéo Tô Hàm ngồi xuống giường, một cảm giác nguy hiểm đột nhiên xông lên đầu.
Loại cảm giác này rất khó nói nhưng luôn nhạy bén.
Từ trước tới nay Chu Hàn dựa vào trực giác này mà nhiều lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Đến bây giờ Chu Hàn vẫn tin tưởng trực giác của mình.
“Nằm xuống.” Anh lập tức hét lớn, ôm Tô Hàm thuận thế lăn thẳng xuống gầm giường.
Nhưng lại không hề xảy ra chuyện gì, điều này làm Tô Hàm cảm thấy rất thắc mắc.
Cô khó hiểu nhìn Chu Hàn, lên tiếng hỏi: “Anh sao vậy?”
Thậm chí Tô Hàm cho rằng Chu Hàn có hơi nhạy cảm, hơn nữa trong lòng cũng lo lắng cho Chu Hàn, xem ra gần đây trải qua quá nhiều chuyện.
“Không sao.” Chu Hàn lắc đầu, nhưng giữ Tô Hàm đang muốn bò ra khỏi gầm giường.
“Trước tiên đừng động đậy, có thể là bị sát thủ theo dõi.” Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở Tô Hàm.
Bản thân thì bò ra khỏi gầm giường, anh đã đoán được là ai muốn lấy mạng của mình.
Xác suất rất lớn là con cáo già ông Cao đó.
Đúng như dự đoán, đúng lúc Chu Hàn bò ra gầm giường, mới vừa đứng lên.
Một tiếng “bùm” vang lên, âm thanh rất to khiến Tô Hàm dưới gầm giường đau màng nhĩ, đầu óc cũng kêu “vo vo” loạn cả lên.
Ngay sau đó, trong khói mù dày đặc, một bóng người như hóa thành tàn ảnh, lao tới phía Chu Hàn.
Trong tay đối phương còn đang cầm một vũ khí, đâm thẳng tới chỗ hiểm của Chu Hàn.
Nhưng mà Chu Hàn không hoảng sợ không vội vàng, anh đã sớm nhận ra nguy hiểm.
Cho nên vào lúc này, khi đối phương tấn công, Chu Hàn không chỉ không né tránh, trái lại trở tay rút dao găm ra.
Lập tức chỉ nghe một tiếng “đinh” vang lên, dao găm trong tay Chu Hàn phút chốc đã cắt đứt vũ khí trong tay đối phương.
Mà dao găm được Chu Hàn cầm trong tay lại không giảm thế, gắt gao xông tới tên sát thủ đó.
Đối phương giật mình trong lòng, gã ta lập tức không do dự mà xoay người bỏ chạy.
Chẳng qua là, sao Chu Hàn có thể để cho gã ta dễ dàng chạy mất?
Chuyện tới lúc sống còn, sao Chu Hàn có thể thả gã ta?
Mà đang lúc Chu Hàn muốn nhào tới, Bạch Hổ ở chỗ tối đột nhiên xuất hiện.
“Bốp.” Bạch Hổ đánh bay tên sát thủ đó.
Cơ thể của sát thủ đụng mạnh vào bức tường, dáng vẻ thảm không thôi.
Nhưng mà Bạch Hổ cũng không bỏ qua, anh ta đi lên kéo đối phương từ trên bức tường xuống.
Sau khi sát thủ bị túm xuống, trên bức tường lập tức xuất hiện một lỗ thủng hình người.
“Bốp.” Bạch Hổ giơ tay lên tát bay một cái răng của đối phương ra ngoài.
Trong cái răng đó cất giấu túi độc.
Lúc này Chu Hàn đã lao ra, vừa thấy Bạch Hổ chế ngự tên sát thủ đó thì không nhúng tay vào, mà đứng một bên xem chuyện vui.
Chuyện đến mức này, Chu Hàn đã không lo xảy ra bất cứ biến cố nào nữa.
Mà Bạch Hổ cũng không vội vã tra hỏi tên sát thủ đó, chỉ ung dung bóp gãy mấy cái xương sườn của đối phương.
Sau đó lại bẻ gãy từng khúc xương tay của gã ta.
Loại đau đớn này, người thường không thể chịu đựng.
Nhưng tố chất của tên sát thủ đó rất mạnh, gã ta chịu đựng được.
Chẳng qua gã ta không hề muốn chịu đựng kiểu hành hạ này, mà chỉ muốn hôn mê.
Nhưng đáng tiếc, gã ta được huấn luyện quá tốt, hoàn toàn là một tên tinh nhuệ.
“Nói đi, ai phái mày tới?” Bạch Hổ lạnh lùng hỏi tên sát thủ đó.
Người phía sau nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, lúc này gã ta vốn không thể phủ nhận.
Dù sao cách hành hạ của Bạch Hổ vừa rồi làm gã ta khó mà chịu đựng.
“Tôi nói, anh đừng đụng tới tôi.” Sát thủ cố kiềm chế đau đớn tê tâm liệt phế cả người, nói một câu với Bạch Hổ.
Bạch Hổ lập tức gật đầu bảo: “Nói đi.”
“Là ông Cao thông qua Như Liệt đoàn phái tôi qua đây, muốn giết Chu Nguyên soái.” Sau khi tên sát thủ đó thừa nhận, ánh mắt nhìn sang Chu Hàn.
Gã ta đầy tuyệt vọng nói: “Cho tôi chết thoải mái đi.”