Mục lục
Đế Quốc Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 289. Ba mươi tám người


Giờ phút này Chu Hàn cũng đã phát hiện chuyện đó.


Anh không khỏi thầm nghĩ trong lòng, cũng khó trách Giang Đại Hải lại muốn lấy Lãnh Tuyết Nhi.


Cũng khó trách nhà họ Giang lại muốn làm thông gia với nhà họ Lãnh, hóa ra là môn đăng hộ đối.


Hơn nữa, rất có thể nhà họ Lãnh còn giàu có hơn nhà họ Giang.


“Có thể Tôn Khánh Đông ở đây, nhưng tôi cũng không chắc lắm.” Lãnh Tuyết Nhi nghiêm túc nói: “Anh có thể xem thử, bây giờ mấy bậc cha chú của nhà Lãnh đều đang ở bữa tiệc mừng thọ của cha tôi, anh tranh thủ thời gian đi.”


Nghe Lãnh Tuyết Nhi nói vậy, Chu Hàn cũng không tranh luận, anh không hề nói gì cả.


Lãnh Tuyết Nhi thấy Chu Hàn trầm mặc như thế, chẳng những không tức giận, ngược lại còn nói tiếp: “Thật ra mời anh đến đây là có chuyện muốn nhờ, anh có thể cứu anh tôi ra được không?”


Vừa nghe lời này, Chu Hàn lập tức sửng sốt, anh nhận ra ngay gì đó.


Cứu anh cô ta?


Lãnh Tuyết Nhi còn có anh trai sao?


“Anh cô ở đây sao? Bị nhốt à?” Chu Hàn nói thẳng ra phỏng đoán trong lòng.


Lãnh Tuyết Nhi cũng không giấu diếm, đi thẳng vào vấn đề, nói: “Đúng, anh tôi bị cha nhốt vào đây ba năm.”


“Tôi biết năng lực của Chu Nguyên soái rất mạnh, anh cứu anh tôi đi.”


Vẻ mặt của Lãnh Tuyết Nhi chân thành tha thiết, giọng nói đầy khẩn cầu.


Vừa thấy dáng vẻ này của Lãnh Tuyết Nhi, sắc mặt Chu Hàn hơi đổi.


Đương nhiên anh nhìn ra Lãnh Tuyết Nhi không phải là đang giả vờ mà là đang thật lòng bày tỏ.


Nếu anh không đoán sai thì tình cảm giữa Lãnh Tuyết Nhi và anh cô ta cực kỳ vững chắc.


Chu Hàn cũng có thể hiểu được việc này, hơn nữa cũng định cứu anh của Lãnh Tuyết Nhi.


“Bị nhốt ở đâu?” Chu Hàn hỏi.


Tuy là anh và Lãnh Tuyết Nhi có ân oán, nhưng cũng không vì thế mà ghi thù, lại càng không thể ngồi yên mặc kệ.


Chu Hàn làm việc chưa bao giờ so đo giữa lợi và hại, cho đến bây giờ anh luôn làm vì chính nghĩa.


“Cửa ngoài có mười người trông coi, cửa giữa thì có mười hai người, cửa sau có mười sáu người.” Lãnh Tuyết Nhi cũng không vội nói ra vị trí nhốt anh của cô ta, mà là làm rõ cái lợi và cái hại, tránh việc Chu Hàn lại đổi ý giữa chừng.


Ngừng một chút, cô ta nói tiếp: “Tổng cộng có ba mươi tám người, rất khó đối phó.”


Đối với từ “khó đối phó” trong miệng Lãnh Tuyết Nhi, Chu Hàn cũng chẳng để vào mắt.


Anh cũng không nói gì, vung tay lên, ý bảo Lãnh Tuyết Nhi dẫn đường.


Lãnh Tuyết Nhi thấy Chu Hàn vội vã cứu người như vậy, lúc này cũng hiểu ý, vội dẫn đường.


Dưới sự dẫn dắt của Lãnh Tuyết Nhi, bọn họ nhanh chóng đi vào một nơi bí mật.


Sau khi leo lên ba chiếc cầu thang xoắn ốc, cuối cùng bọn họ cũng đến một lối đi.


Lúc này, ở hai bên lối đi có mười tên trông coi đang đứng, ai ai cũng được trang bị đầy đủ vũ khí, trên người lộ ra khí chất trang nghiêm.


Chỉ là phong thái đó khiến người ta cảm thấy tôn kính nhưng không thể gần gũi.


“Lên.” Chu Hàn ra lệnh về phía chỗ tối.


Ngay sau đó, Bạch Hổ lập tức xuất hiện, lao về phía mười tên kia.


Tốc độ của Bạch Hổ rất nhanh, còn mười tên trông coi thì luôn trong trạng thái đề phòng.


Hai bên chiến đấu cực kỳ căng thẳng, căn bản không có chút thời gian chuẩn bị.


Bạch Hổ và mười tên trông coi, ngay từ đầu nhìn có vẻ là đang rơi vào thế yếu.


Trong lòng Lãnh Tuyết Nhi đầy căng thẳng, sợ Bạch Hổ đánh không lại đối phương.


Mà lúc này Chu Hàn vẫn lẳng lặng đứng nhìn, cũng không có ý định ra tay.


Việc này khiến Lãnh Tuyết Nhi không khỏi sợ hãi. Trong lòng cô ta biết rõ Bạch Hổ không thể thua.


Một khi Bạch Hổ thua… Hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.


Mà lúc này trong tay Bạch Hổ cũng không có vũ khí, thế mạnh của mười người kia là có vũ khí trong tay, hơn nữa còn có nhiều người hơn.


Lãnh Tuyết Nhi căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, cô ta có chút không nhịn được mà hỏi Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, khi nào anh mới định ra tay?”


Chu Hàn nghe thấy thế nhưng vẫn không cử động, giống như chẳng hề nghe thấy, vẫn lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn Bạch Hổ và mười người trông coi đánh nhau.


Ngay lúc Lãnh Tuyết Nhi sắp nhìn không nổi nữa, tưởng rằng Bạch Hổ sẽ thua thì tình hình lại thay đổi.


Chỉ thấy Bạch Hổ đột nhiên đưa tay rút dao găm lao về phía mười người kia, từng nhát dao vung ra, dễ dàng hạ gục cả mười người.


Mười người trông coi chết ngay tại chỗ, Bạch Hổ khoanh tay, thu lại con dao găm.


Giờ phút này thoạt nhìn Bạch Hổ rất mãnh mẽ, bá đạo.


Lãnh Tuyết Nhi thấy thế không nhịn được mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi.


Đối với chuyện này, Chu Hàn vô cùng khinh thường.


Phải biết rằng, mười người này là người của nhà họ Lãnh.


Bây giờ mười người trông coi này bị đánh bại, Lãnh Tuyết Nhi chẳng những không cảm thấy đau lòng, ngược lại còn vỗ tay khen ngợi.


Lãnh Tuyết Nhi không hiểu chuyện, Chu Hàn đã biết lâu rồi.


Hơn nữa trước đó Lãnh Tuyết Nhi nhờ Chu Hàn giả làm bạn trai ba ngày, Chu Hàn đã nhận ra ngay.


Chẳng qua là biết người nhưng không phê bình, đây là tác phong của Chu Hàn.


“Bạch Hổ, vào giết tiếp.” Chu Hàn lần nữa lên tiếng phân phó: “Thanh Long, mười sáu tên cửa sau giao cho cậu, Bạch Hổ, giết mười hai người trông coi này.”


“Vâng.”


“Vâng.”


Sau khi Chu Hàn ra lệnh xong, Bạch Hổ và Thanh Long đồng thanh cung kính trả lời lại.


Tuy sau khi Thanh Long dùng thuốc thì đã được cứu sống, nhưng khôi phục vẫn còn chậm.


Vẫn không đạt được tu vi cao nhất, nhưng bây giờ thực lực của Thanh Long cũng đã khôi phục lại được chín phần.


Thanh Long và Bạch Hổ vừa bước vào cửa đã bắt đầu chém giết.


Hai mươi tám người còn lại cũng không phải là đối thủ của hai người, Chu Hàn dẫn Lãnh Tuyết Nhi đi vào như chốn không người.


Sau khi tiến vào phòng, trên mặt Lãnh Tuyết Nhi đầy vẻ kích động.


Đôi mắt cô ta không ngừng đánh giá bên trong căn phòng, rất nhanh đã phát hiện anh trai mình.


Lúc này dáng vẻ của anh trai Lãnh Tuyết Nhi rất chật vật, nhìn qua như là không có sức sống vậy, khiến người bình thường nhìn thấy chỉ muốn tránh đi.


Mà Lãnh Tuyết Nhi cũng không để ý mà bước đến gần, một tay đỡ anh trai của mình lên.


Giọng của cô có vẻ như hơi run rẩy: “Anh, em đến cứu anh đây.”


“Tuyết Nhi?” Anh của Lãnh Tuyết Nhi nhanh chóng phản ứng lại, anh ta chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra Lãnh Tuyết Nhi.


Lúc này anh ta có vẻ rất kích động.


“Nguyên soái, đã giải quyết xong.” Lúc Lãnh Tuyết Nhi và anh trai mình đoàn tụ, Thanh Long và Bạch Hổ đã thoải mái giải quyết xong hai mươi tám người trông coi.


Giải quyết xong dự định sẽ rời đi.


Lãnh Tuyết Nhi thì đỡ anh trai cô cùng đi ra ngoài.


Nhưng lúc này Chu Hàn tiến đến ngăn cản lối đi của Lãnh Tuyết Nhi.


Anh lạnh lùng lên tiếng nói: “Cha vợ tôi ở đâu?”


Lãnh Tuyết Nhi nghe thế đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.


“Ngay trong tòa nhà này, tôi không lừa gạt anh, anh đi tìm đi.” Vẻ mặt Lãnh Tuyết Nhi chân thành tha thiết, không hề có vẻ như là đang nói dối.


Nhưng Lãnh Tuyết Nhi càng khẳng định, Chu Hàn lại càng không tin.


Không phải là anh không tin Lãnh Tuyết Nhi.


Chương 290. Lãnh Vô Tình


Dù sao thì kiểu người rộng lượng như Lãnh Tuyết Nhi chắc chắn sẽ không có chiêu trò gì đâu.


Người mà Chu Hàn không tin tưởng là Lãnh Đại Pháo, anh nghi ngờ Lãnh Tuyết Nhi rất có thể là bị Lãnh Đại Pháo lừa rồi.


“Thanh Long, bắt lấy Lãnh Tuyết Nhi.” Chu Hàn lạnh lùng lên tiếng, không hề nhìn Thanh Long.


Theo mệnh lệnh của anh, Thanh Long lập tức cung kính đáp lại: “Vâng.”


Sau đó, anh ta xông về hướng của Lãnh tuyết Nhi.


Lãnh Tuyết Nhi chưa kịp phản ứng lại đã bị Thanh Long khống chế.


“Anh, điện thoại của anh.” Lãnh Tuyết Nhi gấp gáp đưa điện thoại cho anh trai mình.


“Bạch Hổ, đi lục soát cả cái lãnh cung này, nếu như cứu được ba vợ tôi thì thả Lãnh Tuyết Nhi.” Sắc mặt Chu Hàn bình thản, anh lạnh lùng nói: “Nhưng nếu tìm không thấy thì…”


Chu Hàn không nói tiếp, chỉ là sắc mặt của anh không cần nói cũng hiểu.


Chỉ cần không ngu, chắc chắn sẽ hiểu ý của Chu Hàn.


“Tuân lệnh.” Bạch Hổ không hỏi nhiều, ngay lập tức cung kính đáp lại một tiếng rồi đi làm theo.


“Đừng soát nữa.” Đột nhiên, anh trai của Lãnh Tuyết Nhi lạnh lùng lên tiếng.


Nghe anh trai nói vậy, Lãnh Tuyết Nhi liền lên tiếng nói: “Chu Nguyên soái, anh tôi tên là Lãnh Vô Tình, anh có thể gọi anh ấy là Vô Tình.”


Lãnh Tuyết Nhi muốn làm người giải hòa, nên cô ta đang cố giúp hai người bình tĩnh lại: “Đây là Chu Hàn Chu Nguyên soái, chính là anh ấy đã cứu anh ra đó.”


Nhưng cả hai người Chu Hàn và Lãnh Vô Tình đều không mở miệng nói gì.


Hai người yên tĩnh nhìn nhau, nhưng dù có là thằng ngu đi chăng nữa thì cũng nhận ra sát khí dưới ánh mắt bình yên của hai người này.


“Anh không cần phải soát, người của tôi đã điều tra qua rồi, trong Lãnh cung không hề có người ngoài nào, ngoài mấy người các anh.” Lãnh Vô Tình lạnh lùng thốt lên, ngữ điệu lạnh như băng, rất là vô tình.


Trong lúc anh ta nói chuyện, ánh nhìn quét qua đám người Chu Hàn, Bạch Hổ và Thanh Long.


Rất rõ ràng, “người ngoài” trong miệng của Lãnh Vô Tình chính là chỉ bọn người của Chu Hàn.


“Anh chắc chắn vậy sao?” Chu Hàn nheo đôi mắt lại, nhìn chằm chằm Lãnh Vô Tình.


Thái độ này của anh rất rõ ràng, đó chính là không hề tin Lãnh Vô Tình.


Mà Lãnh Vô Tình cũng không muốn chứng minh điều gì, anh ta lúc nào cũng nói chuyện bằng thực lực.


Nếu không phải thực lực quá mạnh, ẩn hiện như thần, áp chế được thế lực của Tuyết Thành lão thì Lãnh Đại Pháo cũng không nhốt Lãnh Vô Tình lại.


Dù sao thì trong Tuyết Thành có một quy luật không thành văn, đó chính là thế lực tân quý bắt buộc phải làm việc khiêm tốn, không được làm trái ý tiền bối.


Nhưng Lãnh Vô Tình không như những người khác, anh ta làm việc vô cùng kiêu căng, bá đạo, tuy không phô trương, nhưng không bao giờ nghĩ đến hậu quả sự việc.


Chính vì vậy nên mới đắc tội không ít tiền bối có quyền thế.


Lãnh Đại Pháo đành phải nhốt anh ta lại, nếu không, e rằng Lãnh Vô Tình sớm đã bị các tiền bối liên minh đánh bại rồi.


Hơn nữa, với cái tính cách bất khuất của Lãnh Vô Tình, e rằng sẽ ra đi lúc còn trẻ.


“Không cần phải chắc chắn, sự thật chính là sự thật.” Lãnh Vô Tình lần nữa lên tiếng, đồng thời lấy ra một đoạn video đang kết nối.


Anh ta đưa điện thoại cho Chu Hàn, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ, không thấy một tia xao động.


Chu Hàn hơi do dự một chút, nhưng rồi cũng nhận chiếc điện thoại.


Ánh mắt anh rơi trên điện thoại, bắt đầu quan sát nội dung trong cuộc gọi video đó.


Trong giây lát, Chu Hàn bất ngờ.


Anh không ngờ Lãnh Vô Tình này – người đang đứng trước mặt anh lại có quyền thế thông thiên như vậy, một đội tinh nhuệ đang cứu giúp Tô Khánh Đông.


Đám người nhốt và giam giữ Tô Khánh Đông ai nấy đều bị đánh bại, đang nằm trên mặt đất.


Theo tình hình này thì không cần một phút, Tô Khánh Đông sẽ được giải cứu.


“Chuyện của ba vợ anh tôi có nghe qua, chuyện của anh tôi cũng nghe qua.” Ngay lúc Chu Hàn đang rơi vào trạng thái bất ngờ, Lãnh Vô Tình lần nữa lên tiếng.


Lãnh Tuyết Nhi thấy vậy, vội vã giải thích: “Những việc này là tôi kể cho anh Vô Tình đó.”


Nói rồi cô ta cười với Chu Hàn, lộ ra hàm răng trắng trông rất dễ thương.


Nhưng Chu Hàn không quan tâm, cũng không hỏi thêm gì.


Anh trả điện thoại cho Lãnh Vô Tình, yên lặng chờ đối phương mở miệng.


“Lãnh Vô Tình tôi chưa bao giờ nợ ai cái gì.” Lãnh Vô Tình phảng phất nhìn thấy tâm tư của Chu Hàn, anh ta nhàn nhạt nói: “Tôi cho người đưa ba vợ anh khỏi Tuyết Thành, từ nay chúng ta không ai nợ ai, anh thấy sao?”


Thấy Lãnh Vô Tình ảm đạm, kiên định như vậy, Chu Hàn đương nhiên sẽ không nói nhiều với anh ta.


Nhưng Chu Hàn có chút xem trọng Lãnh Vô Tình, thanh niên này rất đúng ý anh.


“Thanh Long, thả người, chúng ta về.” Chu Hàn không nhiều lời, cũng không có hành động vô bổ nào.


Sau khi dặn dò xong lập tức vung tay, chuẩn bị dẫn người rời khỏi.


Nhưng ngay lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân chạy loạn xạ.


Sau đó, một đội quân tinh nhuệ nhà họ Lãnh xông vào.


“Bắt lấy bọn họ.” Lãnh thị đứng đầu đó hô một tiếng, đám tinh nhuệ đấy liền xông lên.


Bọn họ xông thẳng vào đám người của Chu Hàn, đương nhiên cũng không tha cho Lãnh Vô Tình.


Lãnh Vô Tình là nhân vật mẫn cảm của cả cái Lãnh thị, cho nên dưới tình huống thông thường, không ai dám gây sự với anh ta.


Nhưng mà bây giờ Lãnh Vô Tình “trốn ra đây”, đám Lãnh tinh nhuệ này đương nhiên không thể ngồi yên được.


Bọn họ phải bắt và nhốt Lãnh Vô Tình lại, nếu không, Lãnh Đại Pháo biết được chuyện này bọn họ nhất định sẽ mất mạng.


Gia pháp của Lãnh thị có thể khiến con người ta sống không bằng chết. Không chỉ có thể chết, mà còn chết rất thảm.


Trong lúc đám tinh nhuệ đó liều mạng chạy đến phía Chu Hàn và Lãnh Vô Tình, Chu Hàn đang định ra lệnh cho Thanh Long và Bạch Hổ ra tay.


Thì ngay lúc này, Lạnh Vô Tình đột nhiên lạnh lùng quát lên một tiếng: “Đứng yên hết cho tôi.”


Lời anh ta vừa dứt, không biết vì sao đám tinh nhuệ đó vậy mà lại vô thức dừng lại.


“Các người đừng có quên, các người chỉ là đám chó của Lãnh thị thôi, ai dám chống lại tôi?”


Lãnh Vô Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm đám tinh nhuệ, lời anh ta nhắc nhở mọi người, để bọn họ nhận rõ thân phận của bản thân: “Tôi là con trưởng của Lãnh thị.”


Lãnh Vô Tình vừa dứt lời, đám tinh nhuệ đó ai nấy đều không dám xông lên nữa.


Bọn họ như bị đứng hình vậy, ai nấy đều bị dọa đến toát cả mồ hôi lạnh.


Con trưởng Lãnh thị, bốn chữ này đã lâu lắm rồi không xuất hiện, cũng lâu lắm rồi không ai nghe qua.


Nhưng cách bao nhiêu năm rồi, bây giờ nghe lại bốn chữ này, vẫn khiến người khác sợ hãi.


“Đi.” Lãnh Vô Tình hướng về phía đám người Chu Hàn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó anh ta bước ra trước.


Lãnh Vô Tình như đi giữa chốn không người vậy, đám Lãnh thị tinh nhuệ đó chia thành hai hàng, tiễn Lãnh Vô Tình rời khỏi.


Trong lòng bọn họ rất rõ, bọn họ không hề có tư cách cũng như không có thực lực bắt Lãnh đại thiếu.


Bây giờ bọn họ ai nấy đều có ý định rời khỏi.


Lãnh Vô Tình, bọn họ không kiếm chuyện nổi, gia pháp Lãnh thị bọn họ càng không dám đụng đến.


Cho nên bây giờ đám tinh nhuệ này lựa chọn bỏ chạy, bọn họ phải rời khỏi đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK