Mục lục
Đế Quốc Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 233: Đi nhà ăn ăn cơm.





Bạch Hoàn Tài thấy thái độ của Đương Minh Minh ngang ngược như vậy, bất đắc dĩ nói: “Tôi không thể đổi được.”





“Người được mời hôm nay không phải người khác, mà là Chu Nguyên Soái.”





“Nếu là người bình thường, tôi lập tức đổi rồi, nhưng Chu nguyên soái thì khác!”





Lời này của Bạch Hoàn Tài hiển nhiên là thật lòng, một mặt khác anh ta muốn dùng Chu Hàn để trấn áp Đường Minh Minh.





Mặt khác nữa đó là “có ý tốt nhắc nhở” Đường Minh Minh, không nên chọc tới Chu Hàn.





Anh ta đây là đã dùng cả mềm lẫn cứng để thương lượng, nhưng Đường Minh Minh rõ ràng không chịu hợp tác.





Đường Minh Minh đối với Chu Hàn chính là hận thấu xương, hôm nay gặp lại tình mới hận cũ lập tức đem tính một lượt.





“Ồ, thì ra cậu là chó dẫn đường của Chu nguyên soái sao?” Đường Minh Minh cười lạnh, vẻ mặt dữ tợn nói: “Con chó của nó khi nào lại dám nhảy ra cắn người vậy?”





Vừa nghe những lời này, đôi mắt Bạch Hoàn Tài lập tức đỏ lên vì tức giận.





Không đợi anh ta lên tiếng phản bác, Đường Minh Minh đã hướng về phía người của Mộc gia hơi nghiêng đầu.





Người đàn ông đứng dậy, ngay lập tức bước tới trước mặt Bạch Hoàn Tài.





“Mi muốn làm gì?” Bạch Hoàn Tài mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, thậm chí có thể cảm nhận được sát khí trên người đối phương.





Bạch Hoàn Tài theo bản năng lui về phía sau vài bước, người đàn ông đột nhiên đá thẳng một cước vào người anh.





Theo tiếng “rầm”, cánh cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Bạch Hoàn Tài cả người ngã xuống bay ra khỏi cửa phòng.





Chu Hàn vừa nhìn thấy Bạch Hoàn Tài bị đánh ra đến cửa, lập tức hai mắt hơi nhíu lại.





Tuy không biết bên trong phòng này là nhân vật nào, nhưng anh nhất định một chút cũng không lưu tình.





“Nguyên soái, động thủ đi!” Thanh Long từ bên cạnh lên tiếng, anh ta bước nhanh tới, đỡ Bạch Hoàn Tài dậy khỏi mặt đất.





Đôt nhiên, cửa phòng mở toang, Chu Hàn tiến lên vài bước, chỉ liếc mắt đã nhận ra người phía bên trong.





“Chu nguyên soái?” Tiểu Trân vừa thấy Chu Hàn tới, tức khắc mặt đầy vui sướng, cô thốt lên một tiếng chuẩn bị đứng dậy.





Đường Minh Minh một tay giữ tiểu Trân lại, vẻ mặt u ám nói: “Mời ngồi.”





Tiểu Trân quay đầu lại liếc nhìn Đường Minh Minh, trong mắt đầy nghi ngờ cùng khó hiểu.





“Vì sao?” Trầm lặng một lát cuối cùng cô cũng hỏi ra một câu.





Đương Minh Minh nghe vậy nhưng không để ý tới, chỉ nhìn chằm chằm Chu Hàn ở cửa.





Lúc này, Thanh Long đã đỡ Bạch Hoàn Tài khỏi mặt đất, hai người nhanh chóng theo sau Chu Hàn.





“Họ Đường, mi xong đời rồi.” Bạch Hoàn Tài đứng sau Chu Hàn đắc thắng nói với Đường Minh Minh.





Anh ta đã đoán được kết cục của Đường Minh Minh, không chừng so với quản lí Điền chả tốt hơn là bao.





“Tôi xong đời?” Đường Minh Minh chế nhạo: “Tối nay xong đời chính là mấy người.”





Dứt lời,anh ta lại quay đầu về phía tên kia ra hiệu.





Ám vệ của Mộc gia không nói hai lời lao về phía Chu Hàn.





Tiểu Trân thấy thế, lập tức tức giận.





Cô gần như hô to lên một tiếng: “Không!”





Vừa rồi, Tiểu Trân đã tận mắt nhìn thấy Bạch Hoàn Tài bị tên ám vệ kia một chân đá bay ra khỏi phòng.





Cho nên vào lúc này, khi nhìn thấy người kia sắp động thủ với Chu Hàn, cô đột nhiên trở nên lo lắng.





Tiểu Trân trong lòng vẫn luôn cảm kích Chu Hàn, cô cũng biết rằng Chu Hàn là một người tốt.





Cô thật lòng không muốn nhìn thấy Chu Hàn bị thương.





Càng không muốn nhìn tên ám vệ lợi hại kia hướng Chu Hàn động thủ!





“Hửm, em có quen biết với anh ta?” Đường Minh Minh thấy vậy lập ức quay về phía tiểu Trân.





Anh ta nhìn chằm chằm về phía Tiểu Trân khiến cô cảm thấy một cỗ áp lực rất lớn.





“Biết.” Tiểu Trân cũng không giấu diếm trực tiếp thừa nhận.





Tuy rằng cô biết Đường Minh Minh cùng Chu Hàn có thể không đối phó cô, nhưng cô lại không muốn nói dối.





Đường Minh Minh nghe những lời này lập tức tức giận, anh ta rơi vào trầm mặc.





Chỉ là ánh mắt của ang ta đều gắt gao dừng lại trên người Chu Hàn, trong lòng anh ta muốn cổ vũ hò hét tên ám vệ kia, hi vọng hắn có thể đánh chết Chu Hàn!





“Bốp.” Tuy nhiên, sau khi tên ám vệ kia lao về phía Chu Hàn, chưa kịp động thủ, hắn đã bị Chu Hàn vung một tay ngã xuống mặt đất.





“Rất điên.” Chu Hàn dùng mũi chân trong nháy mắt đá văng tên này ra xa.





Kết cục tên ám vệ này không khác gì Bạch Hoàn Tài, cả người chật vật đến xấu hổ.





“Phế vật!” Đường Minh Minh tức giận nhảy dựng lên khi thấy tên ám vệ kia bị đánh bại.





Hắn biết Chu Hàn rất mạnh, nhưng không ngờ tới Chu Hàn lại có thể dễ dàng đối phó ám vệ Mộc gia đến vậy.





Phải biết, tên ám vệ này là một trong số những ám vệ giỏi nhất Mộc gia.





Cho dù chỉ là một ít cường thế lúc này, đã không có khả năng giúp anh ta.





“Đường thiếu, đi mau.” Lúc này, tên ám vệ Mộc gia kia chật vật đứng dậy.





Nhưng, hắn nỗ lực hồi lâu cũng khó mà bò dậy, nhìn dáng vẻ quả thật vô dụng.





“Tiểu Trân.” Chu Hàn một cái cũng không liếc mắt đến tên thị vệ kia, dù sao trong mắt anh đối phương chỉ giống như một con kiến.





Anh cũng không để ý tới Đường Minh Minh, bởi vì trong mắt anh nó so với tên ám vệ Mộc gia kia còn vô dụng hơn.





Nghe thấy Chu Hàn kêu tên mình, tiểu Trân không nhiều lời trực tiếp bước nhanh về hướng Chu Hàn.





Đường Minh Minh thấy vậy muốn kéo cô lại, lại bị Chu Hàn liếc nhìn anh ta sợ tới mức một hành động cũng không dám.





“Chu nguyên soái.” Tiểu Trân vội vàng bước đến trước mặt Chu Hàn, rụt rè lên tiếng chào hỏi.





Chu Hàn nghe vậy gật đầu, nhưng không đáp lại.





Mà hiện giờ anh đã không còn tâm tư dùng cơm, liền nói một câu: “Đi.”





Tiếu Trân nghe xong nghiêm túc gât gật đầu, theo Chu Hàn rời đi, bọn họ cũng không quay đầu nhìn lại.





Đường Minh Minh muốn mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.





Cuối cùng thì cái phòng này cũng trở nên lộn xộn, anh ta cũng không có ý định sẽ mời Chu Hàn lại dùng cơm.





Đương Minh Minh cứ vậy trơ mắt nhìn Chu Hàn phá tan bữa ăn của mình, lại mang tiểu Trân rời đi.





Anh ta thực rất tức giận, nhưng cũng đành bất lực.





Ít nhất thì hiện tại, anh ta không thể làm được gì!





Sau khi rời khỏi Hoàng Hạc Lâu, Bạch Hoàn Tài vội vàng hướng về phía Chu Hàn lên tiếng nói: “Nguyên soái, không bằng chúng ta đổi một địa điểm khác dùng cơm thế nào?”





Khuôn mặt anh tuấn tràn đầy ý cười, một lòng muốn lấy lòng Chu Hàn.





Chu Hàn không trả lời Bạch Hoàn Tài, mà nhìn về phía Tiểu Trân nói: “Tới nhà ăn của trường học em ăn cơm được không?”





Nghĩ đến đây, Chu Hàn đã rất lâu không tới nhà ăn của trường ăn cơm.





Theo lời Chu Hàn vừa thốt ra, Tiểu Trân, Thanh Phong, Bạch Hoàn Tài đều xuất hiện một vẻ mặt khiếp sợ.





Bọn họ đoán có dây thân kinh nào đó của Chu Hàn thực sự gắn sai rồi, ở ngoài có gì không tốt, lại đòi phải chạy đến nhà ăn của trường dùng cơm.





Sở dĩ Chu Hàn làm vậy là muốn hồi tưởng lại quãng thời gian đi học trước kia.





Thứ hai, anh muốn thắm dò để xem tiểu Trân ở trường học có bị người ta khi dễ không.





Chu Hàn nhìn ra được tiểu Trân là một cô gái xinh đẹp lại hiền lành, dù có bị bắt nạt cô nhất định cũng không nói một lời.





Cũng chính vì vậy mà anh cũng không hỏi cô.





Có môt số việc, cần phải tận mắt chứng kiến.





“Đi thôi.” Thấy mọi người sững sờ, Chu Hàn lên tiếng thúc giục.





“Hả?” Bạch Hoàn Tài phản ứng chậm chạp, cuối cùng cũng đành gật đầu nói: “Được.”





Chương 234: Niêm phong Đài Sơn





Nửa giờ sau, có một chiếc xe Jeep dừng lại.





Bốn bóng người bước xuống xe, bốn người này không phải ai khác, chính là đám người Chu Hàn.





Sau khi tất cả đã xuống xe, họ nhanh chóng bước vào trường.





“Nhà ăn hơi xa, hay là lái xe vào đi?” Tiểu Lưu đột ngột nói.





“Không cần.” Chu Hàn trực tiếp xua tay từ chối, dù sao cũng chỉ là đến nhà ăn, không cần đến mức phải lái xe vào.





Chu Hàn không phải loại người phách lối như vậy, đương nhiên không thích phô trương.





Anh không thích nổi bật, chỉ ăn một bữa không đến mức phải chạy xe vào.





Dù sao, như thế cũng quá khoa trương.





Sau gần mười phút, cuối cùng mấy người Chu Hàn cũng đến nhà ăn.





Lúc này, nhà ăn đã chật kín người, khắp nơi đều là người đi lại, người đến ăn đã xếp thành một hàng dài, đám đông cực kỳ chen chúc.





“Nguyên soái, như thế này làm sao ăn đây?” Bạch Hoàn Tài bất lực nói: “Nếu ăn ở đây, không phải chúng ta phải xếp hàng tới năm sau luôn à.”





Chu Hàn nghe vậy nhìn một vòng, sau đó nhìn Bạch Hoàn Tài.





Anh thờ ơ nói: “Không vội.”





Những người còn lại nhìn thấy Chu Hàn nhất quyết muốn ăn ở đây, tất cả đều không còn gì để nói.





Không còn cách nào khác, bọn họ đành gật đầu đồng ý.





Một nhóm bốn người im lặng xếp hàng, tuy nhiên vào lúc này lại có một nhóm người hùng hổ đi đến, không nói một lời đã chen hàng.





Chu Hàn thấy thế lập tức nhíu mày.





Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Chu Hàn, Thanh Long tự biết mình phải làm gì.





Anh ta không nói nhiều lời, lập tức đi về phía đám người chen hàng kia.





Trước khi đám người kia kịp phản ứng, Thanh Long đã tiến đến nắm chiếc đầu vàng khè của một gã trong số đó lôi ra.





Đám người kia khi nhìn thấy đồng bọn của mình bị ức hiếp, một đám xoa xoa cổ tay khuôn mặt tức giận tiến tới bao vây Thanh Long.





“Đi giúp đi.” Chu Hàn lúc này bình tĩnh nhìn mọi việc đang diễn ra trước mắt mình, anh quay đầu nhìn Bạch Hoàn Tài hơi hơi nghiêng đầu bảo.





Bạch Hoàn Tài lập tức hiểu ý, nhanh chóng lao vào giúp một tay.





Thân phận con cháu nhà họ Bạch lần này đặc biệt dùng rất tốt, sau khi biết thân phận của anh ta, đám lông vàng nhỏ bé lập tức rời đi, không ai dám nói gì với Bạch Hoàn Tài.





Mặc dù Bạch Hoàn Tài ở trước mặt của một số đại gia tộc cũng không tính là cái thá gì.





Nhưng mà, anh ta ở trước mặt người thường, chính là cháu trai chính thống của nhà họ Bạch.





Ở Đài Sơn, chỉ cần là con cháu của Bạch gia, mặc kệ có phải con riêng hay không, mặt mũi đều rất lớn.





Xét cho cùng, là một gia tộc lâu đời, địa vị của Bạch Gia ở Đài Sơn cũng chỉ sau Tề Gia.





Khoảng hai mươi phút sau, cuối cùng cũng tới lượt mấy người Chu Hàn.





Sau khi đã giải quyết xong vấn đề ăn uống, thấy Tiểu Lưu trong trường không bị người khác ức hiếp, Chu Hàn dự định rời đi.





“Chu nguyên soái …” thấy Chu Hàn định rời đi Bạch Hoàn Tài vội vàng chạy đến.





Nhưng Chu Hàn lại đột ngột nói: “Cậu ở lại bảo vệ Tiểu Lưu.” Bạch Hoàn Tài vừa nghe vậy, “A” một tiếng, lúc này mặt mũi anh ta cực kỳ kinh ngạc, dường như không nghĩ đến Chu Hàn đột nhiên nói như vậy.





“Nghe không hiểu?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi.





Bạch Hoàn Tài vội vàng lắc đầu nói: “Hiểu, hiểu! Nguyên soái, ngài đừng lo lắng, tôi nhất định bảo vệ Tiểu Lưu thật tốt.”





Thấy Bạch Hoàn Tài trong lòng hiểu rõ, Chu Hàn nhanh chóng cùng Thanh Long rời đi.





Bỏ lại Bạch Hoàn Tài cùng Tiểu Lưu đứng trong gió, mặc dù hai người có rất nhiều điều muốn nói với Chu Hàn.





Nhưng Chu Hàn rời đi quá nhanh, hai người họ vốn không có cơ hội mở miệng.





Cùng lúc này, một chiếc xe Jeep đang phi như bay trên đường.





“Nguyên soái, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?” Thanh Long vừa lái xe vừa hỏi Chu Hàn.





“Đi tới bến tàu cửa nam.” Chu Hàn lãnh đạm nói.





“Vâng.” Thanh Long cung kính đáp, lập tức quay đầu xe, trực tiếp lái xe đến bến tàu cửa nam.





Không đến nửa giờ sau, chiếc xe Jeep dừng lại, Chu Hàn cùng Thanh Long từ trên xe bước xuống.





“Chu nguyên soái!” vừa nhìn thấy Chu Hàn, Đệ nhất Hội trưởng lập tức chào hỏi.





Hắn nịnh nọt nhếch miệng cười: “Vừa rồi nghe tin nguyên soái tới đây, ngài có gì cần căn dặn ạ?”





Vừa nhìn thấy vị Đệ nhất Hội trưởng này sớm đã có chuẩn bị, Chu Hàn hơi hơi híp mắt lại, trên mặt lại làm ra bộ dáng tươi cười.





“Rất có lòng thành.” Anh vỗ vai vị chủ tịch nơi đây, bày tỏ sự khích lệ.





Nhìn thấy Chu Hàn coi trọng mình như vậy Đệ nhất Hội trưởng hơi khoai khoái một chút.





“Việc an bài cứ tiếp tục, đệ tử Võ Minh đóng quân ở cửa nam bến tàu sẽ được phái tới, phong tỏa thành!” Chu Hàn lạnh nhạt nói, mặc dù ngữ khí bình tĩnh nhưng lại mang khí thế khiến người khác không thể xem thường.





“Vâng!” Đệ nhất Hội trưởng lập tức cung kính đáp, sau đó truyền đạt ý tứ của Chu Hàn.





Trong khoảng thời gian ngắn, các đệ tử Võ Minh từ cửa nam bến tàu lần lượt được phái đến.





Đài sơn, sắp bị đóng cửa.





Cùng lúc đó, ở Tề gia.





“Tề gia chủ, không ổn rồi!” Một gã cháu trai Tề gia vội vàng kêu lên bên ngoài phòng làm việc.





“Vào đi.” Tề Thắng Thiên một tay cầm cọ, rồng bay phượng múa.





Gã cháu trai vừa tiến vào, Tề Thắng Thiên đầu cũng không ngẩng lên đã khiển trách: “có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”





Cháu trai lập tức giải thích, “Tổ phụ, chuyện là như thế này.”





“Không biết vì gì mà người ở cửa nam bến tàu đã bắt đầu đóng cửa thành!”





“Ngay cả người Tề gia cũng bị ngăn cách ở trong thành ngoài thành. Người bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không vào được.”





Nghe xong lời của gã cháu trai, Tề Thắng Thiên nhíu mày.





“Cháu nói cái gì?” ông ta lạnh lùng quát một tiếng: “Đóng cửa thành? Ai đóng cửa?”





Tiếp theo lời nói xoay chuyển: “Cửa nam bến tàu không phải do Liệt Đoàn sát thủ chiếm lĩnh sao? Là bọn họ đóng cửa?





Gã cháu trai kia nghe vậy lắc đầu, nói: ‘Tổ phụ, không phải!! Cửa nam bến tàu đã giờ đã thuộc quyền kiểm soát của người Võ Minh.”





“Người đóng cửa thành, chính là bọn họ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK