Lúc này Bạch Khinh Ca suýt chút nữa đã khóc òa lên, quả nhiên là bị dọa sợ rồi. Nhìn cô ta như vậy, Bạch Hổ không thèm để ý. Bạch Hổ chỉ nghe theo chỉ thị của Chu Hàn, Chu Hàn bảo làm cái gì, anh ta sẽ làm cái đó.
Ngoài ra, bất kể là ai nói gì Bạch Hổ cũng sẽ không để vào tai.
Bởi vì cậu chỉ nguyện ý trung thành với một mình Chu Hàn.
“Tôi… tôi sẽ nói thật cho các người.” Bạch Khinh Ca bị ép buộc nên mới chịu nói ra.
Cô ta khóc nức nở, khó khăn nói: “Tôi không có Liệt Hỏa Đan, nhưng mà chị tôi, Bạch Như Ngọc có.”
“Các người không được làm gì tôi, nếu như tôi có chuyện gì, chị tôi nhất định sẽ không buông tha cho các người.”
Bạch Khinh Ca nói từng câu, từng chữ rất kiên định.
Chỉ có điều, hai mắt cô ta đã đỏ bừng, thậm chí còn sưng lên.
Rất rõ ràng, cô gái này sắp phát điên rồi. Dù sao thì cơ hội sống của cô ta bây giờ rất mong manh, chỉ cần một giây sơ sẩy thôi cũng đủ để Bạch Hổ bóp chết cô ta.
Vì thế Bạch Khinh Ca phải biết co biết duỗi đúng lúc, chỉ có như vậy thì mới có đường sống.
Cô ta vừa mới lừa được hai trăm triệu, nếu cứ chết như vậy làm sao có thể cam tâm?
Cuộc sống giàu sang phú quý cùng với bao nhiêu túi xách và giày hàng hiệu còn đang đợi cô ta. Bạch Khinh Ca bất chấp, dù thế nào đi chăng nữa cô ta cũng không thể chết, càng không thể chết một cách không rõ ràng.
“Chị cô?”
Chu Hàn thấy thế nói thẳng “Chị cô thì là cái thá gì?”
Anh không nể mặt chút nào, nói.
“Chị tôi có Liệt Hỏa Đan, các người cho tôi chút thời gian.” Bạch Khinh Ca giải thích.
“Để tôi gọi điện thoại bảo chị tôi đến đây, để chị ấy đưa Liệt Hỏa Đan cho các người là được chứ gì.”
Nói như thế nhưng trong lòng Bạch Khinh Ca lại không nghĩ vậy.
Cô ta định gọi Bạch Như Ngọc đến để mách tội bọn người Chu Hàn, sau đó chị cô ta sẽ xử lý các người bọn họ.
“Được, cho cô một cơ hội.” Chu Hàn nhìn về phía Bạch Hổ ra hiệu, để anh ta thả Bạch Khinh Ca ra.
Bạch Hổ lập tức làm theo.
Sau khi được buông ra, Bạch Khinh Ca hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, cố gắng hít lấy không khí xung quanh. Bây giờ cô ta mới phát hiện, hóa ra không khí có thể thơm ngọt đến mức này.
“Các người đợi một chút, bây giờ tôi sẽ gọi cho chị đến đây.” Bạch Khinh Ca hít sâu thêm mấy hơi, sau khi khôi phục nhịp thở mới nói với Chu Hàn.
Nhìn dáng vẻ đó chẳng khác gì cô ta muốn gọi Bạch Như Ngọc đến để đối phó với đám người Chu Hàn.
Nhưng Chu Hàn lại không lo lắng chút nào về việc Bạch Khinh Ca định làm.
Nếu đối phương muốn làm ra chuyện gì đó, Chu Hàn anh không ngại dạy cô ta cách làm người.
Bạch Như Ngọc bắt máy rất nhanh, Bạch Khinh Ca giải thích sơ qua cho Bạch Như Ngọc sự việc, sau đó lập tức tắt điện thoại.
Bạch Như Ngọc đang ở khu biệt thự của Bạch gia, không xa biệt thự của Bạch Khinh Ca lắm.
“Các người đợi đó, chị tôi sẽ tới đây nhanh thôi.” Bạch Khinh Ca cười khinh miệt nhìn các người Chu Hàn, cô ta lập tức trở lại thái độ chảnh chọe, không coi ai ra gì.
Chu Hàn không nói gì, ánh mắt bình tĩnh như nước mùa thu.
Chưa đầy năm phút sau, ngoài cửa vang lên âm thanh của giày cao gót nện trên sàn nhà.
“Cộp cộp cộp…”
Bước chân rất thong thả, không nôn nóng chút nào. Nhìn tình huống này, có lẽ là Bạch Như Ngọc đến rồi.
Chu Hàn không cần quay lại nhìn, chỉ thông qua tiếng bước chân anh cũng suy đoán được.
Quả nhiên, Chu Hàn vừa mới nghĩ đến, Bạch Khinh Ca đã vui sướng reo lên: “Chị, cuối cùng chị cũng tới.”
Trong lúc nói cô ta còn chạy đến ôm chặt Bạch Như Ngọc.
Hai người cứ như thể một đôi chị em bị thất lạc lâu ngày, trong nháy mắt đột nhiên cảm thấy bầu không khí thân mật này có gì đó kì lạ.
“Có chuyện gì?”
Sau khi hỏi Bạch Khinh Ca một câu, cô ta liền nhìn về phía Chu Hàn.
Chu Hàn không thèm nhìn Bạch Như Ngọc, điệu bộ như người không liên quan.
“Chị, xảy ra chuyện lớn.” Bạch Khinh Ca vội vàng trả đũa, làm người xấu kể tội trước.
“Bọn em đang chơi rất vui vẻ, không ngờ các người này ở đâu chạy ra tắt nhạc, tắt cả đèn của bọn em.”
Vừa nói, cô ta vừa chỉ tay vào đám người Chu Hàn, đổi trắng thay đen nói: “Em mới nói bọn họ có mấy câu, thế mà bọn họ còn muốn ra tay với em.”
Dứt lời Bạch Khinh Ca ngẩng đầu lên, chỉ tay vào vết hằn trên cổ, đây là dấu vết Bạch Hổ để lại.
Cô ta hoàn toàn không đề cập đến chuyện hai trăm triệu cũng như Liệt Hỏa Đan kia, giả vờ đáng thương nói.
“Cô nói như vậy là có ý gì?” Tô Hàm không nhịn được, hỏi.
“Bạch tiểu thư, cô không đi làm diễn viên quả thực là đáng tiếc.”
Thanh Tú Tú chanh chua nói: “Với cái trình độ trà xanh này, cô hoàn toàn có khả năng nhận được giải Oscar luôn ấy chứ.”
Bạch Khinh Ca không thèm để ý đến việc Thanh Tú Tú châm chọc mình, ngoảnh mặt làm ngơ.
Cô ta cười lạnh: “Chó sủa phiền ghê, chú ý lời nói một chút.”
Thanh Tú Tú nghe xong những lời này liền tức giận: “Cô bảo ai là chó?”
Bạch Khinh Ca không khách khí nói: “Bảo cô đấy.”
Sau khi Bạch Như Ngọc đến, Bạch Khinh Ca không thèm kiêng nể gì nữa, giống như cả thế giới này là do cô ta quyết định vậy.
Thấy thái độ của Bạch Khinh Ca như vậy, Chu Hàn lười đi so đo.
Bây giờ anh chỉ quan tâm đến Liệt Hỏa Đan.
“Bạch Như Ngọc, đưa Liệt Hỏa Đan cho tôi.” Chu Hàn nói với Bạch Như Ngọc.
“Cái gì?” Giống như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế giới, biểu cảm của Bạch Như Ngọc trở nên cực kỳ khoa trương.
Cô ta cười quyến rũ với Chu Hàn: “Anh dám đòi tôi Liệt Hỏa Đan?”
Rất rõ ràng, Bạch Như Ngọc tức giận rồi.
Phải biết rằng, ở Bạch gia, Liệt Hỏa Đan chính là thứ tượng trưng cho thân phận. Người bình thường chắc chắn không có cơ hội nhận được.
Còn người lần trước bán đấu giá Liệt Hỏa Đan là bởi vì đắc tội với người nhà Mộc gia, bị buộc phải bồi thường. Nếu không phải vậy thì tên kia cũng sẽ không đến mức bán đi Liệt Hỏa Đan.
“Tôi không muốn nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa.” Chu Hàn lập tức cho đối phương thấy thái độ của mình đối với chuyện này.
Đồng thời, khí thế trên người cũng tỏa ra. Lúc này Chu Hàn đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.
Anh vừa nói xong, Bạch Như Ngọc lập tức cười nhạo: “Ha ha, sợ là anh còn chưa tỉnh ngủ nên mới mộng du đến tìm tôi để đòi Liệt Hỏa Đan nhỉ?”
“Ôi trời, sao không im lặng ngủ mà lại nằm mơ đến mức này?”
Bạch Như Ngọc càng nói càng kích động, cô ta chỉ tay vào Chu Hàn, chửi ầm lên: “Anh thì tính là cái thá gì? Còn dám đòi tôi Liệt Hỏa Đan? Chẳng nhẽ anh muốn nhận lửa giận từ Bạch gia?”
Không phải người Bạch gia mà dám tùy tiện đi đòi Liệt Hỏa Đan của con cháu Bạch gia, việc này chẳng khác nào đang khiêu khích Bạch gia.
“Không đưa?” Chu Hàn cao giọng hỏi.
Đồng thời, khí thế trên người cũng tỏa ra bao phủ hết xung quanh.
Không chỉ các người bên Bạch Khinh Ca, đến cả nhóm Tô Hàm cũng cảm thấy hơi khó thở. Loại cảm giác áp lực này giống như có một ngọn núi đè ở trên đầu mọi người, làm cho việc hít thở của bọn họ trở nên khó khăn.
Chương 186. Tốc độ làm việc của Tiết Minh Dương
Bạch Như Ngọc nao núng, rõ ràng cô ta đã bị dọa sợ rồi.
Hiện tại cô ta cảm thấy rất khó hiểu, vì sao một người hiếu thắng, bức bách người khác như Chu Hàn lại có khí thế dọa người đến vậy, thậm chí anh ta còn muốn cướp Liệt Hỏa Đan.
Dù sao, đối với Bạch Như Ngọc, Liệt Hỏa Đan còn quan trọng hơn cả tính mạng, vậy nên cô ta sẽ không dễ dàng giao ra như vậy.
Nếu như Chu Hàn ép người quá đáng, cô ta sẽ chó cùng rứt giậu, cá chết lưới rách cùng Chu Hàn.
“Bạch Như Ngọc, tôi muốn Liệt Hỏa Đan.” Chu Hàn nhìn chằm chằm Bạch Như Ngọc.
Anh gằn từng chữ: “Đưa hay không đưa, việc này cô không thể quyết định được.”
Nghe vậy Bạch Như Ngọc tức giận, nhưng không biết vì sao cô lại không dám bùng nổ ra với Chu Hàn.
Dù sao thì khí thế quanh người của Chu Hàn đã hoàn toàn bộc phát, với tình hình này, bất cứ lúc nào anh cũng có thể xử lý Bạch Như Ngọc, cho nên cô ta không dám đánh cược.
Đương nhiên, dù có đánh cuộc cô ta cũng không có cơ hội thắng.
Giống như khi nãy, chỉ trong chớp mắt sau khi Chu Hàn nói ra, một cảm giác chết chóc bao trùm lấy Bạch Như Ngọc.
Trong lòng Bạch Như Ngọc hiểu rõ, nếu mình dám chống đối Chu Hàn thì bất kì lúc nào cũng có thể chết.
Nhưng nếu làm theo ý của Chu Hàn, giao Liệt Hỏa Đan cho anh thì còn có thể có đường sống.
Có một câu nói rất đúng, giữ được rừng xanh thì lo gì thiếu củi đốt.
Cho nên, giờ phút này Bạch Như Ngọc hạ quyết tâm, cô ta lấy lui làm tiến, trước hết cứ giao Liệt Hỏa Đan ra đã. Sau khi giao ra Liệt Hảo Đan thì có thể thoát thân, đợi mọi việc xong xuôi thì lại nghĩ cách lấy lại Liệt Hỏa Đan.
Trước đây Bạch Như Ngọc cũng có điều tra qua Chu Hàn, chẳng qua là điều tra chưa được rõ ràng.
Tuy vậy cô ta cũng đã tra ra được một số chuyện trước đây của Chu Hàn.
Ví dụ như ổn định lại Tô gia, hạ bệ Tổ Cẩm Dương, làm cho toàn bộ Như Liệt đoàn cực kỳ kiêng kị, đủ mọi loại chuyện cũ, Bạch Như Ngọc đều đã cho người điều tra qua một lượt.
Hơn nữa, cô ta cũng xem xét rất cẩn thận.
Cô ta định hẹn Chu Hàn vào đêm hôm đó cũng là để tìm hiểu về đối phương nhiều hơn nữa. Dù sao thì biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Chính vì vậy, vào thời khắc này Bạch Như Ngọc mới có thể lựa chọn nhẫn nhịn, nếu không làm vậy thì cô ta cũng chỉ có đường chết mà thôi.
Riêng về chuyện này, Bạch Như Ngọc hiểu rất rõ.
Thế nên cô ta không dám đắc tội với Chu Hàn, anh như một vị thần mà cô ta không thể xúc phạm.
“Được, tôi có thể đưa Liệt Hỏa Đan cho anh.” Cuối cùng Bạch Như Ngọc cũng nói ra được tiếng.
Chu Hàn nghe thấy thế gật đầu, không nói thêm gì nữa, đợi Bạch Như Ngọc giao Liệt Hỏa Đan ra.
Không ngờ vào lúc này, Bạch Khinh Ca đột nhiên xen vào: “Không được. Chị, chị không thể đưa Liệt Hỏa Đan cho anh ta.”
Nếu như lúc trước Bạch Khinh Ca còn định dùng năm triệu để đổi lấy Liệt Hỏa Đan của Bạch Như Ngọc, sau đó giao cho Chu Hàn, thì bây giờ cô ta thay đổi ý định rồi. Đột nhiên cô ta không muốn giao ra Liệt Hỏa Đan nữa, cô ta cảm thấy Chu Hàn không xứng có được Liệt Hỏa Đan.
“Tránh sang một bên đi.” Bạch Như Ngọc quát Bạch Khinh Ca.
Nếu như lúc này Bạch Khinh Ca mà đứng gần Bạch Như Ngọc thì chắc chắn cô ta sẽ ăn một cái tát, cô em gái này đúng là thiếu đòn.
“Chị Như Ngọc, không thể đưa Liệt Hỏa Đan cho anh ta được, không thể.”
Bạch Khinh Ca tiếp tục nhắc nhở Bạch Như Ngọc, vào giờ phút này cô ta vẫn không cam lòng.
“Được thôi, thế thì trước hết cô trả hai trăm triệu đây.” Thanh Tú Tú thấy thế bèn nói.
Vừa nghe đến hai trăm triệu, cô ta lập tức ngậm miệng, không nói thêm được câu nào.
Bạch Như Ngọc giống như biết được chuyện gì, nhưng cô ta không nói ra, vờ như cái gì cũng chưa biết.
Thật ra mà nói, nếu cô ta muốn tính toán với Bạch Khinh Ca, dù là tính kế gì đi nữa thì cũng không phải là bây giờ.
Có một số việc đến từ từ, đợi nó bắt đầu nghiêm trọng rồi mọi người mới nghiêm túc tính toán. Bạch Như Ngọc tuyệt đối không phải người như vậy.
Dù là Bạch Khinh Ca hay là Chu Hàn, cô ta sẽ không buông tha một ai.
“Cho anh.” Bạch Như Ngọc bỏ qua hết ánh mắt của mọi người ở đây, lập tức đưa Liệt Hỏa Đan cho Chu Hàn.
Chu Hàn nhận lấy, cười thâm ý với Bạch Như Ngọc.
Nhưng anh không nói gì, đem Liệt Hỏa Đan để cho anh chàng Tony Panghsang dùng.
“Đi.” Chu Hàn vung tay lên ra hiệu với mọi người.
Theo lời của anh, đám người Tony Bond cũng đi ra ngoài.
Ánh mắt Bạch Như Ngọc trầm tĩnh, nhìn chằm chằm vào bóng dáng bọn họ rời đi.
Mà Bạch Khinh Ca thì hai mắt như nổi lửa, nhìn trừng trừng vào Chu Hàn.
Mọi người rời khỏi biệt thự Bạch gia, sau khi lên xe, Tô Hàm lên tiếng nhắc nhở Chu Hàn: “Chu Hàn, e là Bạch Khinh Ca này khó đối phó”
Chu Hàn nghe vậy thì lắc đầu: “Em sai rồi, người khó đối phó phải là Bạch Như Ngọc mới đúng.”
Dứt lời anh không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Tony Panghsang. Anh muốn xem xem hiệu quả của Liệt Hỏa Đan này như thế nào, đồng thời ghi chép lại để quan sát.
“Bạch Hổ.” Chu Hàn đột nhiên gọi.
“Có.” Sau khi Chu Hàn nói, Bạch Hổ lập tức xuất hiện, cung kính đáp.
“Quay video lại.” Chu Hàn nhìn qua Tony Panghsang, không quay đầu lại, chỉ phân phó Bạch Hổ một câu như thế.
Bạch Hổ lập tức làm theo, lấy di động ra quay về phía Tony Panghsang.
Tony Bond thấy thế há miệng muốn nói cái gì đấy, nhưng rồi lại thôi.
Đối với sự phân phó của Chu Hàn, anh ta tất nhiên sẽ không nói thêm gì nữa.
Mọi người đang chăm chú nhìn thì thấy vết thương của Tony Panghsang đang dần khép lại. Thanh Tú Tú tiến đến, bóc đi lớp vảy kết ở phía trên của vết thương. Chu Hàn cũng không nói thêm cái gì nữa.
Lớp vảy được bóc ra nhanh chóng, để lộ làn da trắng nõn ở phía dưới, giống như chưa từng xuất hiện vết thương ấy vậy.
Lúc này Chu Hàn cũng phá lệ nhìn xem, trong lòng anh biết rõ nhưng vẫn quay đầu lại hỏi Bạch Hổ: “Quay lại được hết không?”
Đối phương ngay lập tức đáp lại “Đã quay rõ.”
Chu Hàn gật đầu, tiếp tục im lặng.
Sau khi trở về Tề thị, mọi người không nói thêm cái gì, tất cả đều mạnh ai nấy ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Chu Hàn nhận được điện thoại của Tiết Minh Dương. Anh không do dự bắt máy. Đầu bên kia truyền đến giọng nói nôn nóng của Tiết Minh Dương: “Chu Nguyên soái, mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong.”
Chu Hàn nghe xong có chút sửng sốt, anh không nghĩ tới tốc độ làm việc của Tiết Minh Dương lại nhanh như vậy. Hạn là ba ngày nhưng lại hoàn thành xong trước một ngày.
Việc này làm cho anh có chút kinh ngạc, đồng thời cũng xác định được năng lực của Tiết Minh Dương.
“Được, làm tốt lắm.” Chu Hàn không keo kiệt mà khen một câu, lại nói tiếp.
“Đợi lệnh của tôi rồi tiếp tục hành động”.