Mặc dù nhìn bề ngoài là đám người Chu Hàn tháo chạy, ông Trần hoàn toàn đứng ở vị trí bất bại.
Nhưng trên thực tế, chỉ cần người sáng suốt là có thể nhìn ra, mặc dù ông Trần thắng nhưng lại bị Chu Hàn làm bị thương nặng.
Mặc dù Chu Hàn bị đánh bại, nhưng chỉ bị thương nhẹ mà thôi.
Chuyện này ông Cao đã sớm nhìn thấu.
Cho nên giờ phút này ông ta chỉ có thể để cho con cháu nhà họ Bạch hỏi ông Trần.
Dù sao thì cũng là ông Trần tự mình ra tay với Chu Hàn.
Người ra tay không phải là ông ta, tất nhiên ông Cao sẽ loại mình ra ngoài, không chú ý đến.
Hơn nữa, vừa thấy ông Trần ói ra máu lần thứ hai, ông Cao cũng đã để cho ông Trần rút lui.
Ông ta cũng không nghĩ đến chuyện để cho ông Trần lấy mạng đổi mạng với Chu Hàn, ông Cao nhận định, ông ta cũng đã thể hiện trọn tình trọn nghĩa.
Mà đang lúc trong lòng ông Cao suy nghĩ thì ông Trần lên tiếng.
Ông ta chỉ vừa mới lên tiếng, chỉ nói một chữ đã nôn ra một bụm máu.
Thấy vậy ông Cao vội vàng lấy ra khăn giấy giúp ông Cao lau vết máu trên miệng.
“Tôi… mạng không được lâu nữa.” Ông Trần vừa ho ra máu vừa lên tiếng: “Tôi… gặp phải cắn trả.”
Sau khi nói xong câu cuối cùng, thậm chí ông Trần cũng chưa kịp dặn dò hậu sự thì đôi mắt đã trợn ngược, hơi thở rất yếu ớt.
Ông Cao thấy vậy lập tức da đầu tê dại.
Nếu ông Trần chết, Cao thị bọn họ cũng không có cách nào ăn nói với Trần thị.
Ông Cao sốt ruột, ánh mắt của ông ta nhìn con cháu nhà họ Bạch đang đứng ở một bên, lên tiếng hỏi: “Còn cứu được hay không?”
Vị con cháu nhà họ Bạch này thu tay lại, lắc đầu nói: “Không cứu được.”
Ông Cao nghe vậy than thở một tiếng, lập tức cũng không nói gì thêm.
Nhưng đôi mắt già nua kia của ông ta chuyển động một vòng, lập tức nghĩ ra biện pháp đối phó.
“Người đâu.” Lúc này ông Cao vung tay lên: “Đi đến Trần thị kêu con cháu nhà họ Trần đến đây, nói với bọn họ Chu Nguyên soái đánh chết ông Trần, để cho người nhà họ Trần đến nhặt xác đi.”
Mặc dù ông Trần chết ở nhà họ Cao, nhưng ông Cao có thể tuyên bố ông ta đã cứu ông Trần từ miệng cọp về.
Chỉ là cuối cùng ông Trần không chống đỡ nỗi mà thôi.
Cứ như vậy, Chu Hàn sẽ phải chịu lửa giận của trên dưới Trần thị, ông Trần chết đi, Trần thị không có gia chủ, mất người đáng tin cậy, bọn họ sẽ không chết không thôi với Chu Hàn.
Cứ như vậy ông Cao có thể dẫn ông Lý và ông Nhạc tập trung đối phó với Tề Thắng Thiên rồi.
Đài Sơn sớm muộn gì cũng là của bọn họ.
Sau khi đưa ra chủ ý, ông Cao lại hạ lệnh lần nữa: “Đi mời ông Lý, ông Nhạc đến đây cho tôi.”
Ông Cao khẽ híp đôi mắt lại, gằn từng chữ: “Nói cho bọn họ biết thời gian của Tề Thắng Thiên không còn nhiều nữa.”
Trước đó ông Cao đề nghị bốn lão thiên vương cùng liên thủ đối phó Tề Thắng Thiên, nhưng ông Nhạc và ông Lý lại lựa chọn rút lui, hai người rút lui ngay tại trận.
Đồng ý cùng tiến cùng lùi với ông Cao chỉ có ông Trần, nguyên nhân thì do ông Trần thiếu ông Cao một ân huệ rất lớn.
Hai năm trước, con cháu Cao thị cứu mạng con trai ông Trần.
Chẳng qua ông Trần không biết, trừ con trai của ông ta ra, con trai của ông Lý và ông Nhạc cũng được con cháu Cao thị cứu một mạng.
Chỉ là ông Lý và ông Nhạc đã sớm nhìn thấu thủ đoạn của ông Cao, biết ông Cao cố ý lôi kéo lòng người.
Hết lần này đến lần khác ông Trần lại không biết, vẫn còn ngu ngốc nhớ phần “ân tình” này.
Lúc con cháu Trần thị chạy đến nhà họ Cao, bọn người Chu Hàn đã trở về biệt thự nhà họ Tề.
Giờ phút này trong phòng họp Tề thị, đám người Chu Hàn họp lại cùng một chỗ.
“Tiết Minh Dương, cậu phát biểu suy nghĩ của mình về chuyện lần này một chút đi.” Chu Hàn gõ bàn, nhìn Tiết Minh Dương.
Sau khi trở về từ nhà họ Bạch, bọn họ lại tu tập mở cuộc họp.
Hơn nữa, còn là một cuộc họp không thể không tiến hành.
Chu Hàn muốn nghe ý kiến của mọi người, hơn nữa bây giờ nhà họ Tề đang lâm vào nguy cơ.
Mà sở dĩ Chu Hàn muốn Tiết Minh Dương phát biểu ý kiến cũng bởi vì tuy Tiết Minh Dương tuổi nhỏ, nhưng suy nghĩ lại rất trưởng thành.
Khi nhìn vào mọi việc luôn có những nhận xét độc đáo.
“Chu Nguyên soái, theo như tôi thấy, hẳn ngài nên gọi năm đại tướng từ Võ Minh Hoàng Thành về.” Tiết Minh Dương nói từng chữ, vô cũng rõ ràng: “Mặc dù năm đại tướng đang trong quá trình dưỡng thương, nhưng có thể mượn tay nhà họ Bạch để bọn họ nhanh khỏe lại.”
“Chỉ cần có năm đại tướng, với Bạch Hổ, cộng thêm Chu Nguyên soái ngài nữa.”
“Các người hợp lực lại, tất nhiên có thể đánh bại ông Trần.”
Tiết Minh Dương nói một phen như vậy, nhưng Chu Hàn lại lắc đầu.
Dù sao năm đại tướng ở lại Võ Minh Hoàng Thành là vì áp chế Như Liệt đoàn.
Nếu gọi bọn họ đến đây, chỉ sợ Như Liệt đoàn lại gây sóng gió.
Thấy Chu Hàn bác bỏ đề nghị của mình, sắc mặt Tiết Minh Dương rất bình tĩnh, giống như đã lường trước như vậy.
Nếu Chu Nguyên soái cảm thấy cách này không được, vậy thì đổi cách khác.
Tiết Minh Dương hờ hững lên tiếng, rất có tư thế chỉ điểm giang sơn: “Bây giờ ngài và ông Tề không khác gì đang khiêu vũ trên mũi dao, bốn mặt đều là địch rồi.”
“Nếu không muốn điều năm đại tướng đến vậy thì phải mời gia chủ nhà họ Hoắc đến.”
Nói được một nửa, cậu dừng lại một chút, mỉm cười ý vị thâm trường: “Chu Nguyên soái, đừng quên đại bản doanh của ngài ở Hòe Châu.”
“Tổng giám đốc Hoàng Minh, cha nuôi của tôi, Kỳ Tiếu Thiên cùng với toàn bộ Tô thị, khi nào thì có thể dùng?”
“Chỉ cần đám thế lực này cùng hội tụ một chỗ…”
Không đợi Tiết Minh Dương nói xong, Chu Hàn khoát tay bác bỏ.
Chuyện của Đài Sơn thì do Đài Sơn giải quyết.
Chu Hàn không muốn dính dáng đến những thế lực khác, càng không muốn động đến chúng.
Nếu như muốn điều người đến, một cú điện thoại của Chu Hàn là có thể điều đến ngàn vạn binh lính.
Hoàn toàn có thể càn quét mười, trăm thế lực của bốn lão thiên vương.
Quyền thế một đời Nguyên soái của anh hoàn toàn có thể thông thiên, chẳng qua Chu Hàn không muốn như vậy mà thôi.
Hôm nay anh tụ họp mọi người lại không phải là nghe bọn họ bày mưu tính kế điều người đến.
Mà là muốn để bọn họ nói ý kiến nhằm vào ông Trần.
Cho tới bây giờ Chu Hàn không chịu thua, nhưng lần này anh đã nhận thua rồi.
Nhưng mong muốn của anh là có thể phá tan đối phương, trực tiếp đốt phá thuốc trong cơ thể của ông Trần.
Dù sao thì ông Trần cũng thật quá đáng, không thể lưu.
Giống như chuyện uống thuốc để đột nhiên tăng mạnh thực lực khi quyết chiến, Chu Hàn ghét nhất, thậm chí là xem thường chuyện này.
Lúc trước người Tần thị cũng làm chuyện này.
Mà Chu Hàn cũng đánh một trận chiến thắng Tần thị, tiếp đó bọn họ phải đầu hàng.
“Bởi vì uống thuốc của nhà họ Bạch nên ông Trần mới có thực lực như vậy.” Trong mắt của Chu Hàn lóe lên một tia nắm chắc: “Việc cần làm là phá đi tác dụng của thuốc trong cơ thể ông Trần.”
Nói xong Chu Hàn nghiêm mặt nói: “Tiết Minh Dương, thấy thế nào?”
Chu Hàn vừa dứt lời, lập tức sắc mặt Tiết Minh Dương thay đổi lớn.
Không đợi cậu nghĩ ra, Tề Thắng Thiên đã lên tiếng: “Chu Nguyên soái, lông dê xuất hiện trên người của dê, chúng ta tìm nhà họ Bạch không phải là được rồi sao?”
Chu Hàn lắc đầu: “Mới vừa rồi đã đến nhà họ Bạch, con cháu nhà họ Bạch Bạch Nhật Tẫn thẳng thắng thừa nhận, nhà họ Bạch bọn họ có quan hệ với bốn lão thiên vương.”
Chu Hàn vừa nói xong, lập tức Tề Thắng Thiên than thở một tiếng: “Sợ rằng thời tiết Đài Sơn muốn thay đổi rồi.”
Tề Thắng Thiên tận mắt thấy Chu Hàn bại, hôm nay Chu Hàn bại, người đáng tin cậy của ông ta cũng mất rồi.
Chương 202. Đánh úp đêm khuya
Đám người Tề Thắng Thiên căn bản không biết ông Trần đã chết rồi.
Lúc này nhà họ Cao đang loạn hết cả lên, mấy người nhà họ Trần đang đua nhau chạy đến đó.
“Ai làm?” Con trưởng của họ Trần – Trần Thiên Lợi mang ánh mắt đầy thù hận hỏi một câu.
Đương nhiên lúc này gã đang phẫn nộ cực kỳ.
Ông Cao bên cạnh vội lên tiếng nói: “Là Chu nguyên soái làm, bây giờ đang tránh ở nhà Tề không dám ra.”
Trần Thiên Lợi nghe thế nắm chặt tay, ánh mắt trần ngập vẻ thù hận.
“Chu nguyên soái là ai?” Ngữ khí của Trần Thiên Lợi lạnh lẽo: “Nhà họ Tề mà cũng có người như vậy à?”
Ông Cao gật đầu, lúc này mang theo một đám con cháu của nhà học Cao lên tiếng giải thích.
Trong lúc bọn họ đang nói xấu Chu Hàn thì bên kia, ở Đại Học Thành.
Tiểu Trân đã nhập học nhưng lại không tập trung vào chuyện học hành.
Cô vội vàng rời núi, không một xu dính túi.
Chi phí ăn uống lại càng phải tiết kiệm hơn.
Lúc trước Chu Hàn cho Tiểu Trân tiền, Tiểu Trân từ chối, không chịu nhận lấy.
Cô chưa bao giờ muốn thiếu nợ người khác, cô chỉ muốn tự dựa vào bản thân mình.
Sau khi nhập học, Tiểu Trân xin giáo viên phụ đạo cho mình tạm nghỉ học rồi tìm một công việc bán thời gian.
Nơi đó cách Đại Học Thành có hơi xa, nhưng tiền lương lại cao hơn phía bên đó.
Tuy chỉ là nhân viên phục vụ nhưng có thể đỡ được một phần nào đó.
Không có tiền, Tiểu Trân căn bản không thể sinh tồn được.
Cho nên cô chỉ có thể kiếm tiền trước, liều mạng mà kiếm tiền.
“Tiểu Trân, đến rồi à?” Lúc cô vừa đến nhà hàng, ông chủ nhà hàng nhiệt tình chào cô.
Tiểu Trân có chút ngại ngùng gật đầu, bước đến trước mặt ông chủ.
“Ông chủ, có chuyện gì ạ?” Tiểu Trân lên tiếng hỏi ông chủ, cô có vẻ đang rất căng thẳng.
“Đừng sợ, thoải mái một chút.” Ông chủ không che giấu nổi gương mặt đánh giá Tiểu Trân của mình.
Gã ta cười tủm tỉm nói: “Biết tôi tìm cô tới làm gì không?”
Lúc ông chủ vừa nói xong, Tiểu Trân lập tức gật đầu nói: “Tôi biết.”
Cô hơi ngừng một chút rồi nói tiếp: “Làm nhân viên phục vụ.”
Ông chủ hài lòng gật đầu, cười cười nói: “Biết là tốt rồi, vậy bây giờ cô có thể làm việc rồi đó.”
Tiểu Trân gật gật đầu, nghe theo lời của ông chủ mà đi làm việc.
Gần đến giờ tan làm, Đường Minh Minh đột nhiên bước vào.
Anh ta gọi cơm rồi ngồi ăn.
Mà lúc này trong nhà hàng không còn người nào nữa, ông chủ nói với Tiểu Trân: “Tiểu Trân, cô đến đây, tôi kết toán tiền lương hôm nay cho cô.”
Ông chủ nói xong, Tiểu Trân không do dự mà bước qua.
Đột nhiên ông chủ lại túm lấy cô, chớp chớp mắt nói: “Tiền ở trên tầng, đi lên kết toán cho cô.”
Ngay lúc này Tiểu Trân đã nhận ra ông chủ bất thường, cô biết rõ người này có ý đồ khác.
Vì thế Tiểu Trân vội xua tay từ chối nói: “Ông chủ, tôi không đi thì hơn, tôi ở dưới đây chờ ông chủ.”
Ông chủ vừa nhìn đã biết Tiểu Trân đã nhận ra, lúc này liếc nhìn ra bên ngoài.
Bởi vì ở đây nằm trong góc cho nên ông chủ không nhìn thấy ai, còn tưởng lúc này không còn ai nữa.
Vì thế ông chủ bắt đầu làm càn.
“Ông muốn làm gì?” Tiểu Trân lập tức quát to một tiếng, ông chủ lập tức hoảng sợ, gã lấy tay che miệng Tiểu Trân lại.
Tiểu Trân liều mạng giãy dụa, muốn thoát ra ngoài.
Mà tiếng quát ban nãy của Tiểu Trân lại kinh động đến Đường Minh Minh.
Đường Minh Minh dứt khoát buông bát xuống, bước nhanh về phía này.
Kết quả vừa nhìn đã thấy ông chủ đang ức hiếp Tiểu Trân, anh ta lập tức giận dữ, hai ba bước xông lên phía trước mắng to một tiếng: “Làm loạn đúng không?”
Dứt lời, Đường Minh Minh tung một cước đá văng ông chủ xuống đất, thuận tay cầm lấy một bình hoa nện xuống.
Âm thanh “loảng xoảng” vang lên, ông chủ bị đánh cho bất tỉnh.
“Đi.” Đường Minh Minh quay sang phía Tiểu Trân nói, sau đó kéo cô chạy ra ngoài.
Lúc này vẻ mặt Tiểu Trân đầy vẻ hoảng sợ, cả người bị dọa cho choáng váng, nói năng có chút lộn xộn.
Nhưng Tiểu Trân vẫn kiên trì nói lời cám ơn với Đường Minh Minh: “Cám ơn anh đã cứu tôi.”
Đường Minh Minh quay đầu nhìn Tiểu Trân, sau đó xua tay khách sáo nói: “Không cần cám ơn, tôi chỉ tiện tay giúp đỡ thôi.”
Đường Minh Minh vừa dứt lời, Tiểu Trân ngẩng đầu, vẻ mặt đầy cảm kích nhìn anh ta.
“Xin hỏi tên tuổi của anh là gì? Ân tình này tôi sẽ báo đáp.” Vẻ mặt Tiểu Trân chân thành tha thiết.
“Đường Minh Minh.” Đường Minh Minh dịu dàng cười, hỏi ngược lại: “Vậy còn cô, cô tên gì?”
Tiểu Trân cũng không dong dài, nói tên mình cho anh ta biết.
“Để tôi đưa cô về.” Đường Minh Minh có chút lo lắng mà nói.
Nhưng Tiểu Trân lại lắc đầu, cô không muốn lại làm phiền Chu Hàn, lúc này muốn về trường học.
Hơn nữa cô cũng đã quyết định sau này vừa học vừa làm ở Đại Học Thành, tuy lương có hơi thấp một chút.
Cuối cùng hai người trao đổi thông tin liên lạc với nhau, sau đó Tiểu Trân vội đi về trường.
Đường Minh Minh âm thầm đi theo, anh ta muốn dùng Tiểu Trân thử độc.
Từ khi rời khỏi nhà họ Đường, Đường Minh Minh luôn đi theo người nhà họ Mộc, làm việc cho nhà họ Mộc.
***
Thoáng cái trời đã dần xám xịt, nhưng Trần Thiên Lợi lại không vội đi tìm Chu Hàn tính sổ.
Gã tập hợp những người trẻ tuổi trong nhà, tính toán sẽ đánh úp cho Chu Hàn không kịp trở tay, bất ngờ lấy mạng của Chu Hàn.
Lúc này trong biệt thự nhà họ tề.
“Bạch Hổ.” Chu Hàn nói với người trong góc tối.
Bạch Hổ lập tức xuất hiện, đứng trước mặt Chu Hàn, vẻ mặt anh ta cung kính nói: “Nguyên soái, ngài có gì cần dặn dò?”
“Trời sắp tối rồi, đi đón Tiểu Trân về đi.” Chu Hàn ra lệnh cho Bạch Hổ.
“Vâng.” Bạch Hộ cung kính trả lời, sau đó lập tức đi.
Tuy Chu Hàn bị một đống chuyện vây quanh, bận đến mức sức đầu mẻ trán.
Nhưng anh lại không quên Tiểu Trân, lại càng không quên ơn của ông nội A Cửu.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe sang trọng có cắm lá cờ của nhà Tề dừng trước cửa trường đại học, Bạch Hổ xuất hiện.
Anh ta gọi điện thoại cho Tiểu Trân, một lúc lâu sau phía bên kia mới có người bắt máy.
“Tiểu Trân, về nhà thôi.” Bạch Hổ bình tĩnh nói, đang định cúp điện thoại.
Đột nhiên tiếng của Tiểu Trần đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Anh Bạch Hổ, tôi không về đâu, ở lại trường là được rồi.”
Bạch Hổ nge thế sắc mặt hơi thay đổi, lúc này nói tiếp: “Để tôi hỏi lại chỉ thị của Nguyên soái.”
Dứt lời, anh ta cúp điện thoại.
Vừa cúp xong Bạch Hổ lập tức xin chỉ thị của Chu Hàn.
Rất nhanh anh ta nhận được tin nhắn của Chu Hàn.
Sau đó Bạch Hổ lên xe rời đi.
Tám giờ tối, Chu Hàn liên lạc với Bạch Hoàn Tài, bảo anh ta xả thân vì chính nghĩa, vào ở nhà họ Bạch.
Tuy ngoài mặt là để anh ta vào ở nhà họ Bạch nhưng thực tế là vào giám sát.
Chỉ cần có Bạch Hoàn Tài giám sát nhà học Bạch, Chu Hàn có thể nắm rõ nhà họ Bạch trong lòng bàn tay.
Ăn bữa tối xong, Chu Hàn và Tô Hàm tắm rửa rồi đi ngủ.