Chu Hàn nghe Khôi lão đại nói thì rất tức giận.
Anh không nghĩ đến Khôi lão đại này lại phách lối như vậy.
Nếu đối phương dám phách lối đến mức này, vậy nói rõ gã có đủ thực lực.
Nhưng Chu Hàn cũng không để ý chuyện chơi đùa với đối phương một chút.
Đã sớm biết trên thế giới này từ trước đến nay không thiếu người không sợ chết, mà Khôi lão đại đây coi như là một trong số đó.
Giờ phút này đám người Hội trưởng đệ nhất cũng không nhịn nổi, từng người đều căm tức nhìn cửa vào trang viên Mộc thị.
Nhưng Chu Hàn lại giống như không có chuyện gì, lên tiếng nói với mấy người kia: “Các người chờ ở bên ngoài, một mình tôi đi vào là được rồi.”
Nhưng mấy người nghe vậy thì vội vàng lắc đầu, bộ dạng không đồng ý với lời của anh.
Lập tức sắc mặt của Chu Hàn âm trầm xuống, Bạch Hoàn Tài nhắm mắt tiến lên nói: “Chu Nguyên soái, mặc dù chúng tôi biết ngài rất mạnh, nhưng nếu ngài cứ như vậy đi vào thì quá mạo hiểm rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói tên Khôi lão đại kia là một tên rất nguy hiểm.”
Bạch Hoàn Tài vừa dứt lời, đám người Hội trưởng thứ nhất cũng vội vàng lên tiếng phụ họa.
“Chu Nguyên soái, ngài vẫn nên cẩn thận một chút cho an toàn.”
Giờ phút này ngay cả ông Vương cũng ra mặt khuyên Chu Hàn.
“Đi vào một mình thì như thế nào? Tên Khôi lão đại kia có thể làm gì Chu mỗ?” Chu Hàn hỏi ngược lại mọi người, bộ dạng nghĩa bạc vân thiên kia của Chu Hàn làm cho tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ.
Mà ngay lúc này, đột nhiên có một đám người đột nhiên vọt đến.
“Con cháu nhà họ Bạch, nhanh trở về với chúng tôi.” Ngay sau đó, mấy giọng nói già nua đồng thời vang lên.
Lập tức Chu Hàn bị mấy giọng nói này hấp dẫn, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Liếc mắt liền phát hiện thì ra là nguyên lão của Bạch thị.
Tư thế này của bọn họ rõ ràng cho thấy muốn dẫn người Bạch thị về, không để cho bọn họ đi vào vũng bùn này.
Mà con cháu Bạch thị đều luôn vâng lời những người đi trước, mặc dù Bạch Hoàn Tài mới là gia chủ nhà họ Bạch, nhưng lại không là cái gì trước mặt những nguyên lão này.
Cho nên giờ phút này những nguyên lão này tự mình ra mặt dẫn con cháu Bạch thị đi, Bạch Hoàn Tài hoàn toàn không thể ngăn được.
Hôm nay chuyện đến mức độ này, trong lòng Bạch Hoàn Tài rất khó chịu.
Giờ phút này anh ta cũng đã chuẩn bị trở mặt với mấy lão già này, chỉ cần bọn họ dám dẫn người Bạch thị đi, như vậy lúc nào Bạch Hoàn Tài cũng có thể bùng nổ.
“Mọi người làm cái gì đó? Dừng lại hết cho tôi.” Bạch Hoàn Tài hô lên một tiếng với đám người Bạch Thị.
Chẳng qua đám người Bạch thị lại không nghe lời của anh ta, rất rõ ràng, mấy người ở thế hệ trước này có quyền uy hơn Bạch Hoàn Tài.
“Dừng lại? Cậu đang nói đùa đấy à?” Nguyên lão cầm đầu lên tiếng chế nhạo Bạch Hoàn Tài: “Cậu chỉ là một thằng nhóc dòng thứ không được dạy dỗ, có thể bước lên vị trí gia chủ nhà họ Bạch đã coi như cậu có vận may tốt rồi.”
“Có vận may tốt thì nên học được cách cụp đuổi làm người, đừng ở trước mặt chúng ta làm mưa làm gió, cậu đây là múa rìu qua mắt thợ, hiểu không?”
Ông ta quở trách Hoàn Bạch Tài không là cái thứ gì cả.
Sau khi Bạch Hoàn Tài nghe đối phương nói như vậy thì giận đến mức lỗ mũi cũng lệch.
Giờ phút này gương mặt của anh ta đỏ lên, thận chí cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi.
Cho nên vào lúc này, Bạch Hoàn Tài muốn đòi lại mặt mũi.
“Lão già, ông nói cái gì?” Bạch Hoàn Tài đi về phía trước một bước, chỉ vào mũi nguyên lão cầm đầu mắng.
“Láo xược.” Một tên nguyên lão khác đi lên hất tay của Bạch Hoàn Tài ra, tức giận mắng anh ta: “Sao cậu có thể nói chuyện với đại thúc công như vậy? Có phải cánh cứng rồi không? Không muốn sống rồi?”
Nói một tràng dài như vậy còn rõ ràng có ý xem thường Bạch Hoàn Tài.
Mà giờ phút này Chu Hàn cũng không muốn ở một bên xem kịch vui, anh đã sớm thừa dịp hỗn loạn chuồn rồi.
Lúc này mà còn ở lại thì sẽ bị phiền toái quấn thân.
Tất nhiên đây cũng không phải Chu Hàn trốn tránh. Anh chỉ muốn nhanh chóng cứu Tony Panghsang và Đường Trường Não ra mà thôi.
Mà cũng không phải anh chuồn đi chỗ khác mà là chạy vào trong Mộc thị.
Thậm chí Chu Hàn còn muốn cảm ơn đám nguyên lão Bạch thị, nếu như không có mấy lão già kìa chạy đến khuấy vũng nước đục này, Chu Hàn cũng không có cơ hội chạy vào trang viên Mộc thị.
Sau khi thuận lợi tiến vào trang viên Mộc thị, Chu Hàn lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước.
Nhưng còn chưa chờ anh đến gần nhà gỗ ở trang viện, một hàng bóng người nhanh chóng vọt đến.
Khí thế của đối phương rất ớn, rõ ràng bộ dạng này là muốn lấy mạng của anh.
Chu Hàn thấy vậy, trên mặt vẫn bình tĩnh, vẫn tiếp tục vọt về phía trước.
“Nguyên soái, giao chỗ này cho chúng tôi.” Mà ngay lúc này, đám người Thanh Long vọt ra từ chỗ tối.
Thấy vậy Chu Hàn trầm mặt mắng: “Lui ra. Không nên để đám người Khôi lão đại phát hiện các người.”
Dù sao Khôi lão đại đã nói rõ ràng, chỉ để một mình Chu Hàn đi vào.
Nếu như bị Khôi lão đại biết Chu Hàn còn dẫn theo đám người Thanh Long vào, chỉ sợ chuyện sẽ phát triển đến mức không xử lý được.
Đang lúc Chu Hàn giải quyết đám người Mộc thị kia như chỗ không người, đột nhiên một giọng nói khó nghe truyền đến: “Chu Nguyên soái, cậu không giữ lời hứa.”
“Rõ ràng đã nói trước là chỉ có một mình cậu tới, sao lại dẫn theo hai tên cấp dưới?”
Chu Hàn có thể nhận ra là giọng nói của Khôi lão đại.
Nếu bây giờ đã bị đối phương nhận ra được, Chu Hàn cũng không thể nói gì.
“Thả Tony Panghsang và Đường Trường Não ra, nếu không đừng trách Chu mỗ vô tình.” Chu Hàn lạnh lùng hô lên một tiếng.
Mặc dù giọng nói không lớn, nhưng từng chữ lại rất rõ ràng, hơn nữa còn mang một lực xuyên thấu, truyền đi rất xa ở trong đêm tối.
“Ha ha, Chu Nguyên soái, cậu đây là đùa giỡn cái gì? Thả bọn họ, ai tới trả tiền cho tôi?” Giọng nói của Khôi lão đại truyền tới từ trong đêm tối.
Giọng nói từ loa phóng thanh rất lớn, cho nên giờ phút này Bạch Hoàn Tài ở ngoài trang viên cũng ý thức được, chẳng biết Chu Hàn đã vọt vào trong trang viên Mộc thị từ lúc nào.
Chẳng qua giờ phút này bọn họ phản ứng cũng đã quá muộn, bởi vì ở ngoài trang viên Mộc thị có không ít cao thủ dùng độc áp trận, có bọn họ thì không có cách nào vào được.
Dù sao, nhưng tên cao thủ dùng độc kia đều dao súng không làm họ bị thương được.
Cùng lúc đó, Chu Hàn lại hô lên một tiếng về phía đêm tối: “Nợ thì có thể từ từ trả, nhưng phải thả người ra trước.”
Trong lúc nói chuyện, Chu Hàn liên túc đánh ra hai chưởng, ung dung đánh bay mấy tên cao thủ dùng độc Mộc thị muốn đánh lén anh.
Chu Hàn khinh thường hừ lạnh một tiếng, những người này đúng là quá yếu, không chịu nổi một kích của anh.
“Chà, che chở bọn họ như vậy sao? Hai người bọn họ là con trai của cậu à?”
“Để cho lão tử đoán một chút, Đường Trường Não là con trai lớn của cậu, hay là tên nước ngoài kia là con trai lớn của cậu?”
Xuyên qua loa phóng thanh Khôi lão đại không ngừng cười nhạo Chu Hàn, mà lời của gã cũng đưa đến một trận cười to.
Một đám người Mộc thị và người của Khôi lão đại đều ôm bụng cười to.
Nhưng Chu Hàn lại không thèm để ý, nếu như Khôi lão đại thả người, như vậy tất cả đều dễ nói.
Nếu như không thả người, như vậy Chu Hàn sẽ giết hết những người xông đến.
“Khôi lão đại, Chu mỗ đã cho ông mặt mũi, nhưng ông lại không muốn.”
Chương 311. Cùng lên đi
Ngay khi giọng nói của Chu Hàn vừa dứt lời, Khôi Lão Đại không những không nhận ra rằng nguy hiểm đang gần kề mà còn nói lời chế nhạo: “Ôi, thật là mạnh miệng.”
Nhìn thấy Khôi Lão Đại không biết sống chết như vậy, Chu Hàn lúc này cũng lười nói nhảm với gã.
Đối phương đã muốn chết như thế, Chu Hàn đương nhiên muốn thành toàn cho gã.
Mặc dù Khôi Lão Đại đã dùng loa nói chuyện với Chu Hàn từ rất xa, nhưng mà Chu Hàn đã nắm bắt được vị trí của đối phương rồi.
Không có lý do nào khác, Chu Hàn ở trên chiến trường nhiều năm đã sớm mài giũa ra nhiều mánh khoé mà người thường không thể hiểu được.
Những người trốn đi rồi hét lớn với Chu Hàn giống như Khôi Lão Đại, trước đó đã bị giết chết không ít.
Vì vậy vào lúc này Khôi Lão Đại không ý thức được rằng gã đây là đang tìm đến cái chết, nhưng lại nghĩ rằng bản thân rất an toàn.
Mặc dù Khôi Lão Đại đã nghe nói về sức mạnh kinh người của Chu Hàn từ lâu, nhưng bây giờ gã vẫn muốn chơi với lửa.
“Chu Nguyên soái, tôi có năm mươi hai tướng quân, không biết ngài dự định đấu một với một với bọn họ hay là sao đây?” Khôi Lão Đại không hề kiêng nể mà trắng trợn chế nhạo Chu Hàn.
Đối với vấn đề này, Chu Hàn cảm thấy rất không muốn nói nên lời, thậm chí vô cùng khinh thường.
Năm mươi hai tướng thì làm sao?
Khóe miệng của anh đột nhiên cong lên thể hiện ý cười, đột nhiên nói: “Cùng nhau lên đi.”
Khi giọng nói của anh vừa thốt ra, Khôi Lão Đại lập tức trả lời: “Được. Thành toàn cho ngài.”
Sau khi Khôi Lão Đại ngừng lại, hít sâu một hơi liền nói: “Năm mươi hai tướng quân, lên hết cho ta. Giết chết tên họ Chu này.”
Sau khi lệnh của Khôi Lão Đại hạ xuống, năm mươi hai bóng người đột nhiên lao về phía Chu Hàn từ mọi hướng với một luồng sát khí.
Tư thế đó thể hiện rất rõ ràng muốn giết chết Chu Hàn.
Chỉ là, khi bọn họ cùng lúc lao về phía Chu Hàn, Chu Hàn đã dùng tốc độ nhanh nhất để đón tiếp.
Những kẻ này vội vàng muốn chết như vậy, Chu Hàn tự nhiên sẽ thành toàn cho bọn họ.
“Cùng nhau lên.”
“Pằng.”
“Cùng nhau xông lên đi.”
“Pằng pằng.”
“Lên hết một lần đúng không?”
“Pằng pằng pằng.”
Mỗi lần Chu Hàn rống lên hai tiếng, chắc chắn sẽ có mấy tên bị đánh bay.
Lúc này anh cứ lao về phía trước, cái bạt tai trong tay chưa từng dừng lại.
Hết người này đến người khác bị anh quật ngã xuống đất, căn bản anh không tốn một chút sức lực nào của bàn tay.
Tốc độ của Chu Hàn quá nhanh, cả người giống như linh hồn trong bóng đêm, năm mươi hai vị tướng quân hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Vào lúc này Khôi Lão Đại đang nhìn chằm chằm vào mọi thứ đang diễn ra trong bóng tối hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.
Cho dù gã làm sao cũng không nghĩ đến Chu Hàn lại uy mãnh như thế.
Người của gã hoàn toàn không phải đối thủ, nguyên nhân rất đơn giản, người của Khôi Lão Đại đứng trước mặt Chu Hàn giống như một con gà nhỏ vậy.
Năm mươi hai vị tướng quân ngày thường uy phong lẫm liệt, nghe đến đã khiến người ta sợ vỡ mật, bây giờ ở trước mặt Chu Hàn lại giống như gà nhỏ vậy, để Chu Hàn tuỳ ý cầm nắm.
Vì vậy vào lúc này, Khôi Lão Đại hoàn toàn chết lặng, đó là điều gã hoàn toàn không dự liệu đến.
Mà sau khi Chu Hàn dễ dàng giải quyết năm mươi hai vị tướng, anh không nói lời nào lao thẳng đến vị trí của Khôi Lão Đại.
Song vào lúc này, điện thoại di động của Chu Hàn đột nhiên vang lên.
Anh cầm nó lên vừa nhìn chỉ thấy là Dạ Phong gọi đến, vì vậy Chu Hàn đồng thời xông về phía Khôi Lão Đại vừa nghe điện thoại.
“Nguyên soái, tôi tìm được A Cửu rồi, anh ta muốn nói chuyện với ngài.” Dạ Phong ở bên kia điện thoại rất là kính cẩn, nhưng trong giọng điệu lại có một chút nặng nề.
“Không thành vấn đề.” Sau khi nghe nói là A Cửu, Chu Hàn liền gật đầu đồng ý không chút do dự
Mà tiếp theo đó, Dạ Phong ở đầu bên kia liền đưa điện thoại cho A Cửu đang đứng bên cạnh.
Ngay sau đó, Chu Hàn nghe thấy giọng nói của A Cửu vang lên: “Chu Nguyên soái, tình hình bên Đài Sơn tôi có nghe qua, nghe nói bây giờ ngài đang đấu nhau với Khôi Lão Đại.”
A Cửu ở đầu dây bên kia đang rất lo lắng, anh ta thậm chí không thể thở được một chút.
Sau khi anh ta ngừng một chút, liền nói: “Chu Nguyên soái, nghe một câu khuyên nhủ của tôi, nhất định đừng đi tìm rủi ro với Khôi Lão Đại, bây giờ tôi đang nhanh chóng trở về, ngài đợi tôi trở về giúp ngài giao thiệp được không?”
Khi A Cửu nói những lời nản lòng này, Chu Hàn cúp điện thoại.
Nhưng sau đó, anh nhận được một tin nhắn khác của Dạ Phong.
Chu Hàn chỉ cần nhìn lướt qua đã thấy nội dung của tin nhắn là: “Nguyên soái, A Cửu nói rằng Khôi Lão Đại được thế lực Cốc Thị ở kinh thành chống lưng, còn quen biết năm đại gia tộc khác. Ngài vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Sau khi đọc tin nhắn, Chu Hàn chỉ biết cười khinh bỉ.
Sau đó, anh càng tăng tốc, xông vào trong một cabin trước mặt.
Cùng lúc này, ở một nơi khác.
Dạ Phong dẫn theo A Cửu đang chạy về phía Đài Sơn, nhưng không ngờ nửa đường đã bị người chặn lại.
Còn chưa kịp đến Đài Sơn đã bị cản bước nửa đường, không có cách nào tiến về phía trước.
“A Cửu, xuống đây.” Lúc này xe của Dạ Phong và A Cửu đã bị bao vây bởi một nhóm người, trong tay đối phương cầm nhiều loại vũ khí khác nhau, và tất nhiên là không thiếu vũ khí nóng.
Tên cầm đầu đập vỡ kính ô tô bằng gậy bóng chày, nhìn chằm chằm vào A Cửu hét lên một cách lạnh lùng.
Khi A Cửu vừa nhìn thấy những người này, sắc mặt đột nhiên có chút thay đổi.
Nhìn qua một cái anh ta đã biết những người này là kẻ thù trước đây, nhưng anh ta không ngờ rằng họ sẽ bị chặn lại trước khi đến Đài Sơn.
Điều này khiến A Cửu vô cùng ngạc nhiên.
Lúc này sắc mặt Dạ Phong cũng hơi thay đổi, bởi vì anh ta chơi bắn tỉa rất giỏi đến mức độ biến thái, cận chiến cũng rất lợi hại.
Nhưng đối mặt với bao nhiêu hung thủ có vũ khí cùng một lúc, anh ta cũng có chút khó chống đỡ.
Vì vậy Dạ Phong lúc này cũng cảm thấy có chút khó khăn, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“A Cửu, lát nữa tôi sẽ lao xuống giữ chặt bọn họ, anh chạy trước đi, không cần lo cho tôi.” Dạ Phong không hề quay đầu nhìn lại A Cửu mà lên tiếng.
Bởi vì lúc này anh ra không thể bảo đảm bản thân có thể rút lui, do đó chỉ có thể liều mạng thôi.
Dù sao đây cũng là nhiệm vụ do Chu Hàn giao cho anh, nếu như không đưa A Cửu trở về, tương đương với nhiệm vụ thất bại.
Mà hậu quả của nhiệm vụ thất bại, Dạ Phong khó mà chấp nhận được.
“Chạy không được, đừng nhìn vào số lượng người đang vây quanh chúng ta. Thực tế, xe của họ đã chặn đường phía trước và phía sau, vì vậy tôi không có cách nào để chạy thoát”. A Cửu một hơi nói rõ sự tình.
Dạ Phong nghe xong, sắc mặt càng thêm trầm trọng.
“Bây giờ anh gọi điện thoại cho Chu Nguyên soái để nói về tình hình ở đây, tôi xuống giữ chân bọn họ câu giờ.” Sau khi Dạ Phong ném điện thoại cho A Cửu, lập tức mở cửa xe lao xuống, hiển nhiên là một tư thế liều mạng với bọn người kia.
Mà đám người này còn chưa kịp phản ứng, Dạ Phong đã ra tay hạ gục mấy kẻ trước, anh ta đã chiếm lợi thế.
Lúc này A Cửu trốn trong xe nhìn chằm chằm cuộc chiến bên ngoài xe, đồng thời bấm điện thoại gọi cho Chu Hàn.
Trong lúc chờ Chu Hàn nghe điện thoại, anh ta vẫn không ngừng quan sát cảnh tượng trước mặt.
Ban đầu Dạ Phong còn có thể chiếm vị trị thượng phong, nhưng đang đánh nhau, đột nhiên anh ta mất thế.
Một mặt là do thể lực của Dạ Phong tiêu hao tương đối nhanh, dù sao anh cũng tự dựa vào bản thân mình đối mặt với nhiều tên sát nhân cầm theo vũ khí như vậy.
Mà mặt khác, lực lượng hai bên cách nhau xa như thế, căn bản không thể nào đánh được.
Hơn nữa Dạ Phong cũng rất tự biết lượng sức mình, anh ta nói rất rõ ràng, giữ chân đối phương.