Chu Hàn nghe bác sĩ nói xong, không còn lời nào để nói.
Vốn dĩ Chu Hàn định cho Tiết Minh Dương cùng Hoắc Nghệ Tinh đến đây để bọn họ ra tay thử xem sao!
Nhưng chuyện tới nước này, Chu Hàn biết cho dù hai người bọn họ đến thì cũng không làm được gì.
Nên Chu Hàn lúc này cũng không nghĩ nhiều nữa.
Nếu bác sĩ đã nói kết quả rõ ràng như vậy, Chu Hàn đương nhiên sẽ không nghi ngờ anh ta.
Hơn nữa trong lòng Chu Hàn càng rõ, cho dù bác sĩ có gan lớn, đối phương cũng không dám giở trò!
Nói như thế nào thì Bạch Hoàn Tài cũng là một tay Chu Hàn nâng đỡ lên vị trí gia chủ Bạch Thị.
Nếu như bác sĩ dám kêu gào, lừa gạt Chu Hàn.
Như vậy kết quả chờ đợi bác sĩ, chính là không bao giờ ngóc đầu lên được!
“Được rồi, tôi đã biết.” Chu Hàn vỗ vỗ bả vai bác sĩ, lời nói của anh hình như có chút ý tứ.
Chỉ cần bác sĩ không ngốc, tất nhiên của thể hiểu được ý của Chu Hàn.
Nếu bác sĩ dám lừa gạt Chu Hàn, vậy hậu quả ông ta tự mình gánh lấy!
Mà thật sự thì bác sĩ cũng không dám làm như vậy, trừ phi ông ta thật sự muốn chết!
Sau khi Chu Hàn hạ quyết tâm, lập tức bước nhanh về phía Tiểu Trân.
Lúc này Tô Hàm đang an ủi Tiểu Trân, sắc mặt Tiểu Trân rất khó coi, đầy u sầu.
Chu Hàn nhìn một cái đã biết Tiểu Trân đang lo lắng cho A Cửu, trừ khả năng này ra, cũng không còn khả năng nào khác.
Nếu không thì chỉ có thể nói Tiểu Trân đang có tâm sự.
Tuy nhiên, dựa vào sự hiểu biết của Chu Hàn về Tiểu Trân thì cô ấy không phải là loại người như vậy, nào có tâm sự gì.
Cho nên, rất nhanh Chu Hàn đưa ra kết luận, Tiểu Trân là vì A Cửu nên mới biến thành bộ dáng như vậy, lo lắng như thế.
“Tiểu Trân.” Chu Hàn lập tức đi tới, mặt đầy quan tâm nói: “A Cửu không xong rồi, chỉ có thể sống thêm ba ngày!”
Thật sự Chu Hàn lúc này muốn an ủi Tiểu Trân, nhưng lời nói vừa đến bên miệng cuối cùng anh vẫn sửa lại.
Dù sao trong lòng Chu Hàn rất rõ ràng giấy không thể gói được lửa.
Vậy nên anh cuối cùng cũng không lừa Tiểu Trân, trực tiếp nói ra sự thật.
Suy cho cùng trong nhiều trường hợp, sự thật chính là thứ tốt nhất.
Còn nữa, nếu như hôm nay Chu Hàn lừa Tiểu Trân, vậy sau này anh nhất định phải tiếp tục lừa Tiểu Trân lần nữa!
Giống như câu nói, một lời nói dối cần một trăm lần nói dối mới có thể bù đắp được!
Vả lại Chu Hàn đường đường là một chiến thần, là một nguyên soái, vốn không cần phải nói dối!
“Ba ngày!” lúc này, Tiểu Trân vừa nghe A Cửu chỉ có thể sống được ba ngày, sắc mặt nháy mắt trắng bệch!
Chu Hàn không nói thêm điều gì, anh không muốn lừa gạt Tiểu Trân!
Cho nên lúc này, Chu Hàn chỉ im lặng đứng một bên đợi Tiểu Trân đưa ra quyết định.
Mà đúng lúc này, A Cửu đột nhiên đi ra.
Cảnh tượng này lập tức khiến cho đám người Chu Hàn vô cùng chấn động!!
Một đám người rơi vào im lặng.
Bao gồm Tô Hàm, đều có chút không rõ A Cửu chỉ còn lại một ít sức lực mà sao lúc này lại đi ra đây!
Hơn nữa nhìn bộ dáng của A Cửu, tựa như không có việc gì cả.
Chuyện này khiến cho mọi người đang có mặt ở đây đều bàng hoàng!
Nhưng đúng lúc này, A Cửa lại bước nhanh đến trước mặt Tiểu Trân.
Cậu ta bất ngờ lên tiếng: “Tiểu Trân, chuyện trước kia.. Chú Cửu ta rất xin lỗi con!”
Con người trước khi chết, thường nói lời thật lòng.
A Cửu lúc này cũng biết bản thân mình sắp chết đến nơi, bắt đầu nảy sinh ăn năn với tội lỗi mình đã làm ra trước kia.
“Chú Cửu, không phải như chú nghĩ đâu, con không trách chú!” Tiểu Trân ôm chặt A Cửu, nhìn anh ta mặt đầy nước mắt nói.
Nghe vậy cả người A Cửu ngẩn ra, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến, Tiểu Trân lại lương thiện đến như vậy.
Giờ này A Cửu thực sự rất cảm động.
“Tiểu Trân, trước kia là chú Cửu……” bây giờ A Cửu rất muốn nói với Tiểu Trân một tiếng xin lỗi.
Nhưng mà Tiểu Trân lại trực tiếp lên tiếng đánh gãy lời cậu ta: “ Chú Cửu, chú hiểu lầm rồi, con sẽ không trách chú……”
Tiểu Trân sao có thể để A Cửu nói câu rất xin lỗi?
“Tiểu Trân, được rồi không nói nữa, con có thể đưa chú Cửu trở về một chuyến nhìn ông già được không?” A Cửu nhìn về phía Tiểu Trân cố gắng nặn ra một nụ cười.
Mà Tiểu Trân tất nhiên hiểu ý của A Cửu
Lá rụng về cội.
“Được!” do dự một hồi, Tiểu Trân chậm chạp trả lời một tiếng.
Trong lòng cô ấy rất rõ ràng, giờ phút này cô ấy không có lựa chọn nào khác ngoài đồng ý.
Tiểu Trân vừa đáp ứng A Cửu, Chu Hàn ở bên cạnh đột nhiên gọi Dạ Phong.
Dạ Phong cũng trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Chu Hàn, Dạ Phong nghiêm túc gật gật đầu, biểu thị anh ta đã hiểu.
“Đi thôi, hộ tống một chuyến.” Chu Hàn lập tức vỗ vỗ vai Dạ Phong, ý tứ rất rõ ràng.
Dạ Phong càng dùng sức gật đầu, tỏ vẻ anh ta đã hiểu.
“Tôi chỉ muốn về nhà xem một chút, cảm ơn Chu Nguyên Soái đã giúp đỡ!” A Cửu thu mọi chuyện vào trong mắt, cậu ta nhìn về phía Chu Hàn nói tiếng cảm ơn.
Đối với sự cảm kích của A Cửu, Chu Hàn không nói gì.
Dù sao, A Cửu cũng bởi vì làm việc cho Chu Hàn mới rơi vào kết cục này!
Nếu không phải bởi vì A Cửu là một người độc thân, Chu Hàn thậm chí sẽ bồi thường cho gia đình A Cửu một số tiền lớn!
Chỉ là ông già kia coi tiền tài như cỏ rác, hơn nữa Tiểu Trân lại đi theo Chu Hàn.
Cho nên, điều mà Chu Hàn có thể làm lúc này là bảo Dạ Phong đưa bọn họ một đoạn đường.
“Chu Hàn, chuyện này có mạo hiểm quá không?” Tô Hàm thình lình nhìn về phía Chu Hàn lên tiếng nói, “Em lo lắng trên đường……”
Nhưng mà không đợi Tô Hàm nói xong câu, Chu Hàn lại ngắt lời nói: “Có Dạ Phong ở đó, sẽ không có việc gì.”
Anh lập tức nhìn về phía Dạ Phong cùng Tiểu Trân nói: “ Chuyện này không nên chậm trễ, mau đi đi!”
Chu Hàn vừa nói xong, ba người lập tức nghe theo.
Dù sao thì A Cửu chỉ còn sống được ba ngày, chuyện đã đến nước này, cậu ta phải tận dụng thời gian!
Rất nhanh, ba người A Cửu đã xuất phát.
Với sự sắp xếp của Chu Hàn, ba người A Cửu lên xe.
Trong xe đều là đệ tử Võ Minh, có đệ tử Võ Minh hộ tống, bọn người A Cửu tất nhiên sẽ không có việc gì.
Nhưng mà suy nghĩ thì thế, thực tế lại khác.
Bọn người A Cửu vừa rời khỏi Đài Sơn đã bị một nhóm người chặn đường.
“Là ai!” Dạ Phong lạnh giọng quát lớn, trực tiếp nhảy xuống xe!
Sau khi xuống xe, anh ta dẫn theo đệ tử Võ Minh đánh nhau với đối phương.
Trong khi Dạ Phong đang đánh nhau với đám người này, một bóng người đáng khinh đột nhiên chui vào bên trong xe chỗ A Cửu và Tiểu Trân.
“A Cửu, nghe nói cậu cứu Đường Trường Não đúng không?” Người này không phải ai khác chính là bác sĩ Lê!
Lúc này, bác sĩ Lê lạnh giọng chất vấn A Cửu.
Nhưng A Cửu lại lắc đầu nói: “Không phải tôi cứu, là Chu nguyên soái.”
Thật sự chuyện đến trước này, A Cửu không cần phải nói dối.
Nhưng bác sĩ Lê lại hoàn toàn không tin, ông ta lắc lắc đầu, nhìn về phía A Cửu lạnh giọng quát lớn nói: “ Cậu còn muốn nói dối với tôi!”
Vừa nói xong, bác sĩ Lê hơi nghiêng đầu nhìn về phía thủ hạ!
Chương 331: Hoa Anh Thảo.
“Tôi đã nói không phải tôi là không phải tôi.” A Cửu lên tiếng phản bác, trong mắt anh ta hiện lên một tia hung hãn.
Cũng chính vì sự hung hãn này mà bác sĩ Lệnh Lê vô thức cũng lùi lại hai bước, rõ ràng có chút sợ hãi A Cửu.
Mà A Cửu vốn là một người sắp chết, lúc này nào còn biết sợ hãi?
Cho nên bây giờ bác sĩ Lê dám động vào A Cửu, anh ta nhất định liều mạng cùng bác sĩ Lê.
Thậm chí khi không còn chút do dự, anh ta sẽ trực tiếp lấy mạng bác sĩ Lê.
Dù gì sự tình đã đến bước này, A Cửu sao có thể để lại đường lui?
“Cậu còn dám ngụy biện? Xem tôi có đánh chết cậu không!” Bác sĩ Lê trong lòng có hơi chột dạ có chút sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra kiêu ngạo.
Chỉ là, sự kiêu ngạo của bác sĩ Lê lúc này vốn không có tác dụng.
Bởi vì A Cửu với tất cả mọi người đã trở nên hung hãn hơn! Khi bác sĩ Lê chuẩn bị ra tay với A Cửu, A Cửu một chút cũng không sợ hãi xông lên liều mạng với ông ta!
Dạ Phong ở một bên nhìn thấy bác sĩ Lê cùng rất nhiều thủ hạ ra tay với A Cửu, ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Tuy rằng Dạ Phong am hiểu về bắn tỉa, nhưng cận chiến không tốt. Đối với những kẻ dây dưa rạn nứt mà bác sĩ Lê dùng tiền để mời tới này, Dạ Phong vẫn có thể đối phó được!
Đánh chết những người này với Dạ Phong đơn giản như đối phó mấy đứa con nít.
Rất nhanh, Dạ Phong đã dễ dàng giải quyết xong những người này của bác sĩ Lê.
Mà bác sĩ Lê bên này thấy mọi chuyện không ổn, ông ta đã bỏ chạy.
“Mau đi xem Tiểu Trân có xảy ra việc gì không!” Dạ Phong lập tức lên tiếng nhắc nhở A Cửu.
A cửu nghe vậy gật gật đầu, nhưng khi A Cửu lên xe xem xét an toàn của Tiểu Trân, Dạ Phong đột nhiên quay đầu lại!
Khi anh quay đầu lại, người phía sau lập tức bại lộ rơi vào tầm mắt Dạ Phong.
“Bác sĩ Lê!” Dạ Phong cảnh giác nhìn về phía bác sĩ Lê, lạnh giọng hỏi: “Ông còn chưa đi?”
Nhưng bác sĩ Lê lại cười lên nham hiểm, không nhiều lời đã nắm một thứ bột tím rắc lên người Dạ Phong!
Dạ Phong vốn không ý thức được ông ta sẽ xuất hiện như vậy, cho nên lập tức bị rải bột khắp người!
Nhưng mà, bác sĩ Lê không có năng lực sử dụng chất độc như con cháu nhà họ Mộc, vì vậy dù độc dược của ông ta đã phát tác, Dạ Phong lúc này vẫn có thể xử lý được!
Bác sĩ Lê, thật xui xẻo.
“Chết tiệt!” Dạ Phong gầm lên một tiếng, đồng thời hung hăng dùng bàn tay tát một cú thật mạnh lên mặt bác sĩ Lê.
Bác sí lê chưa kịp phản ứng, Dạ Phong đã một cú đấm mạnh bẻ đứt cổ ông ta!
Bác sĩ Lê trừng to hai mắt, dường như ông ta cũng không thể đoán được chính mình sẽ có kết cục như vậy.
Bác sĩ Lê, ông ta chết không kịp nhắm mắt.
Cùng lúc đó A Cửu đã tìm được Tiểu Trân đang bước ra khỏi xe, anh ta vốn muốn cảm ơn Dạ Phong một tiếng và muốn anh cùng mình rời đi.
Nhưng khi A Cửu vừa bước xuống xe, lập tức phát hiện Dạ Phong đã ngã trên mặt đất, nằm bất tỉnh, rõ ràng là bị thương rất nặng!
Thấy vậy, A Cửu nhanh chóng tiến lên phía trước, một tay đỡ Dạ Phong dậy.
Hiện tại trên đầu Dạ Phong đều toát ra mồ hôi lạnh, giờ phút này sắc mặt anh đều tái xanh, rất dọa người.
Trạng thái này, nhất định là đã chúng phải kịch độc!
“Dạ Phong, anh trúng độc rồi?” A Cửu di chuyển ánh mắt, liếc mắt phát hiện bác sĩ Lê ở một bên. Lúc này, vốn không cần tới câu trả lời của Diệp Phong thì A Cửu cũng đã đoán ra một chút.
Nếu anh đoán không sai, Dạ Phong đã trúng độc, hơn nữa là đặc biệt nghiêm trọng.
“Có người truy sát tới rồi, mau đỡ tôi lên xe, nhanh!” Dạ Phong kiên cường hít một hơi chống đỡ nói với A Cửu.
A Cửu tuy có chút mơ hồ, nhưng vẫn làm theo, lập tức đỡ lấy Diệp Phong lên xe.
Ngay sau đó A cửu lệnh cho đệ tử Vũ Minh nhanh chóng lái xe. Anh vừa lên tiếng thúc xe, đồng thời mắt nhìn về phía gương chiếu hậu, chỉ liếc qua, A cửu lập tức phát hiện phía sau có không ít người đang đuổi tới truy sát bọn họ!
Vừa rồi bọn người kia là do bác sĩ Lê mang đến, mà hiện tại nhóm người này lại do Quý Tứ Kị phái tới!
Hắn là muốn Dạ Phong, A Cửu, còn có Tiểu Trân vĩnh viễn không thể quay về Đài Sơn! Quý Tứ Kị chính là muốn diệt trừ từ những người ở bên cạnh Chu Hàn, từng người từng người một, làm cho Chu Hàn trở nên kinh hãi, khiến anh không thể xoay sở!
Cách đây không lâu, Quý Tứ Kị đã liên hệ với Bạch Như Ngọc, tuy gần đây Bạch Như Ngọc ở bên ngoài không quá thể hiện đối đầu với Chu Hàn.
Nhưng bên trong cô ta lại giở không ít thủ đoạn, tất cả đều luôn nhắm tới Chu Hàn.
Chu Hàn đương nhiên biết rõ những điều này, chỉ là anh không thèm để ý tới.
Cũng bởi vì sự bất cẩn này của anh đã dẫn tới Bạch Như Ngọc phái tới không ít do thám của Bạch thị theo dõi Chu Hàn, mà Chu Hàn không hề hay biết!
Cũng chính vì điều này cho nên việc ba người A Cửu rời đi, rất nhanh Bạch Như Ngọc đã nhận được tin tức nên Quý Tứ Kị mới có thể nhanh chóng nhận được tin, lập tức phái người tới nhắm vào ba người họ, tiếp tục ra tay!
Lúc này, đệ tử Vũ Minh với tâm trạng lo lắng tiếp tục lái xe. A Cửu và Tiểu Trân nhìn nhau, sâu trong ánh mắt đều hiện lên rõ ràng một cảm giác bất lực.
Mà Dạ Phong nhìn chằm chằm không ngừng tới khi đôi mắt trở thành màu đen, mạnh mẽ lôi ra một khẩu súng ngắm bắn, thỉnh thoảng bắn vài phát về phía chiếc xe đang đuổi theo phía sau.
“Bằng, bằng, bằng,…” Sau vài tiếng súng vang lên, những chiếc xe phía sau đuổi theo bọn họ đột nhiên nổ lốp.
Một vài chiếc mất lái đâm thành một đoàn, hiện trường bỗng trở nên rất hỗn loạn!
Sau khi thấy tình hình đã ổn định, A Cửu liền thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ra hiệu cho Dạ Phong cất súng đi.
Nhưng Dạ phong không còn chờ được đến lúc mọi chuyện ổn, đã không thể chịu đựng thêm nữa trực tiếp ngất đi.
Nhìn thấy Dạ Phong hôn mê bất tỉnh, A Cửu lập tức nhìn về phía đệ tử Vũ Minh đang lái xe mở miệng nói: “Tìm một chỗ dừng xe lại, không cần đi tiếp nữa.”
Đệ tử Vũ Minh nghe vậy gật đầu, cuối cùng dừng lại ở một quán trọ nhỏ ở một vùng hoang vu.
Tên quán trọ này nghe rất hay, gọi là “Hoa Anh Thảo.”
Nhưng mà hiện giờ bọn họ không có tâm tư để ý quá nhiều, một đám người trực tiếp đi vào bên trong quán trọ.
Hiện giờ nhà trọ cũng không có mấy người khách, trông rất thưa thớt, có thể thấy làm ăn cũng không quá thuận lợi.
Mà A Cửu hiện giờ cũng không có lựa chọn nào khác, lập tức bước vào.
Mà Dạ Phong ở trong phòng khó khắn lắm mới tỉnh lại, trước tiên anh gọi điện thoại báo với Chu Hàn.
Sau khi điện thoại được kết nối, Dạ Phong yếu ớt khó khăn cất tiếng: “Nguyên soái, không ổn rồi.”
“Chúng tôi đang bị truy sát. Mới đầu là bác sĩ Lê dẫn người theo đuổi tới, nhưng ông ta đã bị tôi giải quyết. Bây giờ vẫn còn một đám không rõ thế lực nào bám theo không buông!”
Sau khi Chu Hàn nghe Dạ Phong nói ở đầu bên kia, sắc mặt lập tức thay đổi.
Anh lập tức hỏi về phía A Cửu: “Có chuyện gì? Hiện giờ các cậu đang ở đâu?”
“Chúng tôi đang trốn trong một quán trọ nhỏ, đoán là nhóm người kia rất nhanh sẽ đuổi tới.”