Chỉ thấy gia chủ Tề gia, Tề Thắng Thiên.
Tony Bond không chút do dự lập tức lên tiếng hỏi: “Chu Nguyên soái đâu? Tôi có việc gấp cần tìm anh ta.”
Tề Thắng Thiên nghe vậy có chút sững sờ, nhưng rất nhanh ông ta đã phản ứng lại, lắc đầu đáp: “Chu Nguyên soái đã có việc ra ngoài, tôi cũng không rõ ngài ấy ở đâu.”
Lời Tề Thắng Thiên nói là thật, ông ta chỉ biết Chu Hàn mang theo cháu gái mình ra ngoài.
Mà vốn dĩ vừa rồi ông ta ở thư phòng, có hạ nhân báo với ông ta là Tony Bond mới đến đã làm loạn Tề gia.
Cũng vì vậy nên buộc Tề Thắng Thiên phải rời khỏi thư phòng, xem xem chuyện gì đang xảy ra.
“Ông không biết?” Tony Bond hơi nghi hoặc hỏi, đúng là anh ta không quá tin tưởng Tề Thắng Thiên.
Tề Thắng Thiên vốn thấy Tony Bond và Chu Hàn có giao tình không tệ, cho nên đối với việc anh ta tới Tề gia làm loạn cũng không quá để ý.
Ông ta gật đầu nói: “Tôi thật sự không biết.”
Tony Bond nghe vậy lập tức đổi sắc mặt, khuôn mặt lộ rõ thất vọng.
Tề Thắng Thiên nhìn thấy vẻ mặt của anh ta lập tức hỏi: “Là có chuyện gì sao?”
Tony Bond nhìn chằm chằm về phía Tề Thắng Thiên ngập ngừng vài câu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Người Tề gia bắt nạt em trai tôi.”
Tề Thắng Thiên vừa nghe lập tức cau mày, hỏi lại: “Cái gì? Đứa nào ở Tề gia lớn gan dám bắt nạt em trai cậu?.”
Tề Thắng Thiên biết rõ Tony Bond và Chu Hàn giao tình không tệ, cho nên không hoài nghi lời anh ta, giao tình so với mình chắc chắn càng sâu hơn.
Điểm này chắc chắn không thể nghi ngờ.
“Đúng đó, Tề gia các người thật sự có người to gan như thế, không để người ngoại quốc chúng tôi vào mắt.” Tony Bond thẳng thắn không chừa cho Tề Thắng Thiên chút mặt mũi nào.
Việc này làm cho khuôn mặt của Tề Thắng Thiên biến đỏ, khuôn mặt cũng xuất hiện thêm vài nét nhăn, nhưng rất mau đã khôi phục lại trạng thái bình tĩnh.
“Như vậy đi, Chu tiên sinh, việc này Tề Thắng Thiên tôi làm chủ cho các cậu.” Tề Thắng Thiên vỗ ngực cam đam đưa ra lời hứa.
Tony Bond nghe vậy có chút kích động, miệng nở ra một nụ cười, tay đặt lên vai Tề Thắng Thiên: “Vậy đành làm phiền Tề gia chủ .”
“Quản gia, chuẩn bị xe.” Tề Thắng Thiên gạt cánh tay ra khỏi người mình, mang theo Tony Bond rời khỏi biệt thự.
Cùng lúc đó, phía bên kia.
Chu Hàn đang lái xe chở Tô Hàm, phía sau là Thanh Tú Tú chạy về phía Tề gia.
Lúc này Thanh Tú Tú theo sau bỗng nhiên nhíu mày.
Từ khóe mắt cô ta có thể nhìn thấy rõ ràng, Tề Họa Mi ở ghế phụ hình như đã tỉnh lại.
Khi Thanh Tú Tú quay đầu nhìn lại, quả nhiên Tề Họa Mi đã tỉnh.
“Cô muốn đem tôi đi đâu?” Tề Họa Mi nhìn trông rất yếu ớt, chầm chậm nói ra một tiếng.
Cô ta không quan tâm cởi bỏ dây an toàn, nhìn Thanh Tú Tú nói: “Dừng xe, mau dừng xe.”
Vừa nói, Tề Họa Mi vừa mở cửa sổ nhìn ra ngoài, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Tề tiểu thư, bây giờ chúng tôi đưa cô đến bệnh viện.” Giọng nói Thanh Tú Tú không mặn không nhạt giải thích.
Với cô mà nói, Tề Họa Mi chính là một kẻ điên.
Trong quán bar, vô cớ kiếm chuyện khiến cho mọi người hoảng sợ.
Chỉ là chị Tô quá đỗi lương thiện, nếu là cô, cô sẽ bỏ mặc Tề Họa Mi.
Thanh Tú Tú chửi thầm trong lòng, đưa mắt liếc về phía Tề Họa Mi.
“Cô mau cho tôi xuống xe.” Tề Họa Mi làm bộ muốn nhảy ra khỏi cửa sổ, còn nói giọng ra lệnh: “Tôi bảo cô dừng xe, cô có nghe thấy không?”.
Thanh Tú Tú lắc đầu nói: “Rất xin lỗi, tôi lãng tai.”
Cô chắc chắn Tề Họa Mi không dám nhảy xuống, cùng lắm là đùa chút mà thôi.
Thanh Tú Tú không phải Tô Hàm, không có nhiều lòng tốt đến vậy.
Tuy nhiên ngoài dự tính của Thanh Tú Tú, Tề Họa Mi thực sự không chút do dự mà bò ra khỏi cửa kính xe, lúc này nửa người cô ta gần như đã ra ngoài.
“Cô làm gì đó?” Thanh Tú Tú duỗi ra một tay túm Tề Họa Mi lại, điên cuồng la hét trong miệng: “Cô điên rồi à.”
Nhưng Tề Họa Mi vốn không để ý tới cô, còn dùng chân đá về phía Thanh Tú Tú.
“Cô đúng là điên rồi.” Thanh Tú Tú không nhịn nổi nữa tức giận gầm lên, rồi dẫm chân phanh dừng xe ở một bên.
Chu Hàn lúc này đang lái xe phía trước nhận ra có gì đó không ổn, lập tức cũng rẽ sang bên đường dừng lại.
“Phanh, phanh.” Hai tiếng theo lực đóng cửa xe mà vang lên, Chu Hàn cùng Tô Hàm đồng thời bước xuống xe, hai người rõ ràng rất ăn ý.
“Chuyện gì vậy?” Tô Hàm cau mày, bước nhanh về phía trước ôm lấy nửa người đã lọt ra khỏi ngoài xe của Tề Họa Mi.
Giờ khắc này, Tề Họa Mi cực kì giống một con gà chọi, nửa người nghiêng khỏi xe, giương nanh múa vuốt.
Không biết còn tưởng rằng cô ta đang sử dụng ống kính của vũ khí hạt nhân phóng đại sáu lần mà ngắm về phía mọi người.
Tề Họa Mi giãy đành đạch mở cửa xe, nhảy thẳng xuống dưới, dáng vẻ có chút loạng choạng.
Nhưng mà trí óc cô hình như vẫn rất tỉnh táo.
“Sao mọi người mang tôi ra đây?” Vẻ mặt tràn đầy không tình nguyện, Tề Họa Mi tiếp tục: “Tôi muốn trở lại quán bar.”
Theo lời cô ta nói ra, Chu Hàn bước lên nói: “Đi bệnh viện.”
Nghe vậy Tề Họa Mi liếc nhìn Tô Hàm, trong mắt đầy vẻ đen tối không rõ, rất là khó hiểu.
“Tôi không có bệnh, đi bệnh viện làm gì?” Tề Họa Mi hỏi lại.
Thanh Tú Tú lúc này đã xuống xe, không nói một lời, bước lại gần sờ lên đầu Tề Họa Mi.
Mà giờ đây trên đầu Tề Họa Mi xuất hiện một vết thương, vừa rồi đụng ở quán bar giờ đã kết vẩy.
“Đừng.” Tô Hàn ý thức được Thanh Tú Tú muốn chạm vào vết thương trên đầu của Tề Họa Mi nên nhanh chóng nhắc nhở.
Vẫn chậm một bước, Thanh Tú Tú vỗ nhẹ trán Tề Họa Mi, vỗ lên miệng vết thương kia.
“Cô có bệnh?” Tề Họa Mi lạnh lùng hỏi, tuy lông mày có chút cau lại, nhưng cũng không lộ ra một chút cảm giác đau đớn nào.
Xem ra Tề Họa Mi không cảm thấy đau đớn, hoặc là nói cô ta không có cảm giác đau đớn.
Sau chuyện Sinh Tức Đan, Chu Hàn đã hiểu rõ Bạch gia có bao nhiêu lợi hại.
Vì vậy, anh đoán rằng vết thương kia của Tề Họa Mi có khả năng liên quan tới Liệt Hỏa Đan.
Hơn nữa, Tề Họa Mi tỉnh lại nhanh như vậy, nhất định không thoát khỏi liên quan đến Liệt Hỏa Đan.
Nếu là bình thường, e rằng sau khi Tề Họa Mi được đưa đến bệnh viện mới tỉnh lại.
Nhưng hôm nay không đợi đến bệnh viện, Tề Họa Mi cũng đã tỉnh lại.
Chuyện này hoàn toàn nói rõ Liệt Hỏa Đan có chỗ thần kỳ.
“Cô có đau không?” Thanh Tú Tú bỗng nhiên lên tiếng hỏi Tề Họa Mi, mặc dù đối phương mắng mình có bệnh nhưng cô ta coi như không nghe thấy.
“Không đau.” Tề Họa Mi hơi sửng sốt, chợt đáp lại.
Thanh Tú Tú thấy vậy lập tức nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt lại, nhanh chóng khảy cái vẩy máu trên đầu Tề Họa Mi xuống.
Tề Họa Mi vẫn không chút cảm giác, thậm chí đến nửa giọng nói cũng không nói ra.
Tô Hàm bên cạnh hai mắt nhìn chằm chằm, muốn lên tiếng ngăn lại.
Chương 180. Cô là con B*tch.
Nhưng mà vẫn chậm một bước.
Cuối cùng thì Thanh Tú Tú gảy hết vảy máu trên trán Tề Họa Mi xuống.
Cảnh tượng tiếp theo càng làm cho Thanh Tú Tú và Tô Hàm chết lặng.
Ngay cả Chu Hàn sắc mặt cũng có chút thay đổi, ánh mắt của ba người đều dừng lại trên trán Tề Họa Mi.
Chỉ thấy sau khi vết máu trên trán Tề Họa Mi được lau sạch, cái trán bóng loáng hệt như chưa từng chịu qua tổn thương.
Chu Hàn vô cùng rõ ràng, sợ rằng đây chính là ma pháp của Liệt Hỏa Đan.
Khó trách nhà họ Bạch đem Liệt Hỏa Đan ra đấu với giá cao như vậy, nhưng mà Liệt Hỏa Đan này thật sự đáng đồng tiền.
Tề Họa Mi thấy cả ba người nhìn mình sững sờ, lập tức chui vào ghế lái của chiếc xe bên cạnh.
Bọn Chu Hàn chưa kịp phản ứng, Tề Họa Mi đã đạp mạnh chân ga lao đi, trong miệng cười to: “Có bản lĩnh thì đuổi theo tôi, ha ha,…”
Sau khi Tô Họa Mi vội vàng rời đi, vẻ mặt của Chu Hàn cũng thay đổi, anh lập tức lên xe.
Tô Hàm phối hợp ăn ý cũng ngồi vào ghế phụ, Chu Hàn đạp ga tăng tốc đuổi theo.
“Chị Tô, em còn chưa lên xe đâu.” Thanh Tú Tú từ phía sau hét theo.
“Em gọi xe về Tề gia chờ đi.” Tô Hàm từ bên cửa số quay đầu hướng về phía Thanh Tú Tú đáp.
Thanh Tú Tú tức tối dậm chân.
Nhưng lời Tô Hàm dặn bảo cô đương nhiên chẳng dám cãi, càng không dám chậm trễ.
Cùng lúc đó, Tề Họa Mi rẽ ngay phía trước giao lộ, chạy thẳng đến quán bar.
Cô ta một cước đạp xuống chân ga không buông, tốc độ nhanh đến mức tim muốn trồi lên cổ họng.
Tề Họa Mi vẫn không có định giảm tốc độ.
Chu Hàn đã đuổi sát phía sau, nhanh đến đáng sợ, khiến dạ dày Tô Hàm như muốn lộn ngược, thiếu chút nữa nôn ra.
“Anh chạy chậm lại chút.” Tô Hàm lo lắng lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng Chu Hàn bất đắc thở dài: “Nhất định phải ngăn cô ta lại.”
Chu Hàn nóng lòng muốn kiểm tra vết thương trên trán của Tề Họa Mi, chứng kiến tận mắt sự thần kỳ của Liệt Hỏa Đan.
Chu Hàn tin chắc nhóm Liệt Hỏa Đan lần này do tam phương liên thủ chế tạo ra, một khi tiến vào thị trường nhất định sẽ giáng một đòn kích đến Bạch gia.
“Anh đừng đuổi nhanh thế, Tề Họa Mi càng chạy càng nhanh kìa.” Tô Hàm nắm chặt dây an toàn. Vẻ mặt lo lắng: “Nếu xảy ra tai nạn thì sao đây?”
Đối với chất vấn của Tô Hàm, Chu Hàn lúc này vẫn giữ im lặng.
Hai chiếc xe cách nhau không đến mười mét, cho dù có xảy ra tai nạn thì Chu Hàn cũng nhất định lao ra cứu người trước tiên.
Với Chu Hàn, chỉ cách có mười mét chả đáng nói chút nào, nháy mắt đã có thể chạy đến.
Đuổi theo lần này thẳng tới quán bar.
Tề Họa Mi đạp phanh, trượt một đường rồi mới dừng lại.
Cô ta nhìn thoáng qua bóng người với mái tóc vàng ở cửa, người này không phải ai khác, chính là tên ngoại quốc kia.
Tề Họa Mi hận không thể một đao đâm chết anh ta, nhưng chút lí trí cuối cùng khiến cô ta bình tĩnh lại.
Sau khi xuống xe, Tề Họa Mi lập tức đi thẳng vào trong quán bar.
Mà tên ngoại quốc bên kia thấy thế thì ngăn cản.
“Bạn đi cùng với cô đâu?” Anh ta chất vấn, trong mắt hiện lên một tia sâu xa, hệt như muốn khám phá tâm tư Tề Họa Mi.
Nhưng Tề Họa Mi vốn không để ý tới, ra vẻ muốn bước qua cạnh tránh anh ta.
“Đừng nghĩ trốn.” Thanh niên ngoại quốc vẻ mặt tự đắc nói: “Anh tôi đã đuổi tới nhà họ Tề rồi, các người dám bày kế lừa tôi, các người xong đời rồi.”
Thanh niên ngoại quốc nói đến kích động, nhảy dựng lên bắt đầu mắng người nhưng tiếng anh ta lại dùng ngoại ngữ.
Tuy vậy, Tề Họa Mi cũng hiểu được ý tứ trong câu của đối phương nói.
“Anh mắng tôi gì cơ?” Tề Họa Mi lập tức vòng hai tay lên ngực, lạnh lùng hỏi.
“Cô là một con b*tch.” Ngoại quốc hướng về phía Tề Họa Mi ra dấu… Giơ ngón tay giữa lên.
“Ba.” Tề Họa Mi không chút do dự tát xuống, hung hăng tát vào mặt tên ngoại quốc.
“Két.” Gần như cùng lúc cô tát xong, phía sau truyền đến một tiếng thắng xe.
Ngay sau đó vợ chồng Chu Hàn từ trên xe bước xuống, lập tức bước tới trước mặt tên ngoại quốc, đứng bên cạnh Tề Họa Mi.
Tề Họa Mi vừa thấy Chu Hàn chạy tới, mỉm cười hiểu ngầm.
Cô ta nhìn về phía Chu Hàn mặt đầy ái muội nói: “Chu Nguyên soái, anh thật sự lo cho tôi.”
Sắc mặt lạnh lùng của Chu Hàn hơi trầm xuống, cũng không trả lời Tề Họa Mi.
Chỉ là một tay anh chạm lên mặt Tề Họa Mi giữ lại, Tề Họa Mi ngây người trong chốc lát, còn tưởng rằng Chu Hàn muốn hôn cô ta.
Chẳng lẽ… anh thay đổi ý định, chuyển đổi tình cảm?
Nghĩ đến đây Tề Họa Mi dứt khoát nhắm mắt lại, định tiếp nhận Chu Hàn.
Nhưng, Chu Hàn lại vén phần tóc trước trán lên.
Trái tim Tề Họa Mi tức khắc đập loạn lên, nghĩ thầm có phải Chu Hàn sẽ ở đây…. âu yếm mình?
Đang lúc Tề Họa Mi mơ tưởng viễn vông thì Tô Hàm ở bên cạnh muốn bước lên kéo hai người ra khỏi rồi xen vào giữa.
Trong lòng Tô Hàm bắt đầu ghen tuông, cả người đỏ lên vì tức giận, trong mắt ngấn lệ trực trào.
Cô không ngờ Chu Hàn lại là người đàn ông phụ bạc, dám ngay trước mặt cô làm loại chuyện này.
Tuy nhiên, cảnh tiếp theo khiến cho Tô Hàm dừng bước, càng khiến cho Tề Họa Mi lúng túng.
Chỉ thấy Chu Hàn duỗi ngón tay đặt trên trán Tề Họa Mi moi tới moi lui, moi tới nửa ngày cũng không thấy gì.
Anh đây là đang nghiên cứu tác dụng của Liệt Hỏa Đan…
Mặc dù cái trán của Tề Họa Mi không có điểm gì kỳ quặc, nhưng Chu Hàn lại giống như một đứa trẻ tò mò, không ngừng sờ soạn trên trán Tề Họa Mi.
“Đủ rồi.” Đôi mắt đáng yêu của Tề Họa Mi mở to, một tay hung hăng đẩy Chu Hàn ra.
Chu Hàn bất ngờ không đề phòng bị đẩy về sau, Tô Hàm thấy thế vội đỡ lấy anh.
“Chu Hàn, anh là đồ khốn nạn.” Tề Họa Mi chỉ về phía mũi Chu Hàn gào lên, xoay người đi vào quán bar.
Chàng trai ngoại quốc đứng bên thấy thế bèn bụm một bên mặt bị đánh đuổi theo, vẻ mặt kinh ngạc hô to về phía Tề Họa Mi: “Cô đừng nghĩ chạy trốn. Cái tát này vẫn chưa xong đâu.”
Nhưng Tề Họa Mi không nhìn lại, chạy vào thật nhanh.
“Chu Hàn, đến cùng vừa rồi anh muốn làm gì?” Tô Hàm một tay ngăn lại Chu Hàn đang muốn đuổi theo.
Mặc dù biết người đàn ông này nhất định không hài lòng, nhưng trong lòng vẫn không khỏi ghen tuông côi hỏi: “Anh thích Tề Họa Mi?”
Chu Hàn nghe xong cau mày, thẳng thắn lắc đầu phủ nhận: “Ngoại trừ em ra ai anh cũng không thích.”
Tô Hàn vừa nghe lời này lập tức như được uống một viên thuốc an thần, trong lòng hoàn toàn yên tâm.
Cơ mà cô vẫn không nhịn được hỏi: “Vậy anh đùa trán của cô ấy làm gì? Chẳng lẽ trán đó tốt hơn em?”
Chu Hàn lắc đầu, vừa định giải thích.
Nhưng đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng thắng xe.
“Chu Nguyên soái.” Một giọng nói hùng hổ bất ngờ vang lên phía sau Chu Hàn.
Chu Hàn theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tề Thắng Thiên cùng Tony Bond hùng hổ bước xuống xe, bước nhanh về phía mình.
“Tề lão, Tiểu Soái, sao hai người đến đây?” Chu Hàn nhìn về phía hai người hỏi, trong mắt lộ ra một vẻ khó hiểu.