Mục lục
Đế Quốc Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 125. Như Liệt đoàn đến rồi


Nếu như không đoán sai, hẳn là người của Như Liệt đoàn.


Dù sao Chu Hàn chính là vì chuyện này mà chạy đến.


Như Liệt đoàn làm cho Vũ Minh gà chó không yên, Chu Hàn đến là để giải quyết chuyện này.


Chẳng qua làm cho anh cảm thấy ngoài ý muốn là, còn chưa gặp được Hội trưởng thứ nhất, kết quả đã đụng phải người Như Liệt đoàn, thật là cực kỳ buồn cười.


Vào lúc Chu Hàn dẫn Thanh Long xông tới Như Liệt đoàn, Hội trưởng thứ nhất cũng mang tinh anh đến.


“Thanh Long, đi tổ chức lại trật tự của Vũ Minh, dạy bọn họ làm thế nào để chống địch.” Chu Hàn cũng không quay đầu lại phân phó với Thanh Long một tiếng, còn anh thì trực tiếp xông vào cuộc chiến.


“Nguyên soái, nhưng mà ngài…” Thanh Long lo lắng cho Chu Hàn.


Nhưng Chu Hàn lại rầy một tiếng: “Không có nhưng mà, phục tùng mệnh lệnh.”


Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của Thanh Long.


Lúc này Thanh Long không do dự nữa, anh ta lập tức gật đầu nói: “Dạ.”


Tuy chỉ có một mình Thanh Long trả lời nhưng tiếng kêu rung trời, khí thế bàng bạc.


Lúc Thanh Long trở về bảo vệ đệ tử của Vũ Minh, Chu Hàn đã bắt đầu đại sát tứ phía.


Dao quân đội trong tay của anh tung bay, dùng dao như nước chảy mây trôi, muốn gì được nấy, giết người giống như cắt rau, vô cùng thoải mái không vội vã.


Người của Như Liệt đoàn đã nhanh chóng bị sự cường thế của Chu Hàn đẩy vào thế chống đỡ.


Bọn chúng sợ, bắt đầu rút lui.


Nhưng Chu Hàn cũng không đuổi tận giết tuyệt.


Dù sao Như Liệt đoàn rất khó giết sạch, bởi vì bọn chúng vẫn chưa điều động hết.


Đa số thời điểm, lúc Như Liệt đoàn đi ra làm việc cũng sẽ phân nhóm.


Một nhóm động thủ, một nhóm tiếp ứng, còn có một nhóm chính là lưu làm hậu thủ.


Nhóm thứ ba gần như là phiền toái nhất, cũng khó dây dưa nhất.


Cũng chính bởi vì như vậy, Chu Hàn mới không cắn không thả, cứ để đối phương rút lui trước.


Nếu thật muốn giải quyết cái vấn đề khó khăn Như Liệt đoàn này còn phải trực tiếp tiến vào đại bản doanh, nơi nguyên nhân bắt đầu.


Nếu không sẽ rất phiền toái, ngược lại còn mang phiền toái đến cho người của mình.


Đang lúc Chu Hàn định lui về Vũ Minh, đột nhiên dư quang khóe mắt cảm ứng được có một người đang nhìn anh.


Lập tức Chu Hàn nhướng mày một cái, theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, kết quả nhìn một cái liền phát hiện là lão già Tổ Cẩm Dương đó.


Chu Hàn hơi sững sờ, rõ ràng vẫn chưa phản ứng kịp.


Làm thế nào anh cũng không nghĩ đến Tổ Cẩm Dương lại xuất hiện ở Như Liệt đoàn.


Chỉ chốc lát sau, cuối cùng Chu Hàn cũng ý thức được chuyện gì xảy ra.


Nếu như đoán không sai, Tổ Cẩm Dương chính là người lãnh đạo của Như Liệt đoàn.


Nhưng không thể chính xác trăm phần trăm được, nói trắng ra là bị cao tầng Như Liệt Đoàn lợi dụng.


Lực sát thương của Như Liệt đoàn rất lớn, không chỉ đối ngoại, hơn nữa còn cả đối nội.


Điều này cũng tạo thành một loại cục diện lúng túng, đó chính là người trong nội bộ Như Liệt đoàn không có ai dám làm người lãnh đạo.


Một khi trở thành người lãnh đạo, tất nhiên sẽ găp phải sự không phục của người dưới và bị công kích.


Mà hẳn Tổ Cẩm Dương bị cừu hận làm cho mờ đầu óc, cũng không ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, liền xông đến làm người lãnh đạo của Như Liệt đoàn.


Chẳng qua, ông ta cũng sắp chết rồi.


Đối với loại người như Tổ Cẩm Dương, Chu Hàn lười để ý, dù sao đối phương cũng không sống lâu nữa.


Một khi nội bộ Như Liệt đoàn muốn ra tay với ông ta, Tổ Cẩm Dương xong đời.


“Nguyên soái, ngài không sao chứ?” Sau khi Chu Hàn rút lui về Vũ Minh, Hội trưởng thứ nhất lập tức nghênh đón, cung kính lên tiếng hỏi thăm Chu Hàn.


Chu Hàn lắc đầu một cái, đột nhiên ánh mắt rơi vào bảo kiếm trong tay đối phương.


Hội trưởng thứ nhất nhanh chóng phản ứng, vội vàng giải thích rõ: “Chu Nguyên soái, đây là gia chủ nhà họ Hào và Trình Hữu Vọng kêu tôi đưa cho ngài.”


“Hai người bọn họ nói thanh kiếm này tên là kiếm Vọng Nguyệt, cũng chỉ có ngài mới có thể sử dụng.”


Chu Hàn nghe vậy thì cững hờ hững, kiếm này do chính anh làm ra.


Lúc này anh nhận kiếm Vọng Nguyệt, sau khi quan sát mấy lần thì trực tiếp ném kiếm tới trước mặt Thanh Long.


Thanh Long một tay tiếp kiếm, nói: “Kiếm tốt.”


Ánh mắt Chu Hàn nhìn Thanh Long mang một tia thâm trầm, suy nghĩ một lát, lúc này mới lên tiếng: “Thanh Long, cậu cầm kiếm Vọng Nguyệt này ở đây phòng thủ Vũ Minh.”


Thanh Long nghe được lời này, lập tức trên mặt tràn đầy kinh ngạc.


Anh ta không muốn ở chỗ này phòng thủ Vũ Minh gì đó, trái lại, Thanh Long muốn ở bên cạnh Chu Hàn, bảo vệ anh.


Nhưng mặc kệ như thế nào, Thanh Long cũng không dám không đồng ý.


Lúc này anh ta gật đầu với Chu Hàn, cung kính nói: “Tuân lệnh.”


“Được, cứ quyết định như vậy đi.” Thấy Thanh Long đồng ý, lúc này Chu Hàn mới vung tay lên, mang ba đại tướng còn lại rời đi.


Cùng lúc đó, Tô Hàm đã đi vào công ty chi nhánh của Tô thị.


Dưới sự hướng dẫn của Tiết Minh Dương, cô đã nhanh chóng quen với cách vận hành công ty chi nhánh.


“Chu phu nhân, dựa theo ý của Chu Nguyên soái, cô tới điều hành chi nhánh công ty, làm cho công ty phát triển thật tốt.” Tiết Minh Dương nói đúng sự thật cho Tô Hàm.


Tất nhiên, trừ Tô Hàm ra, còn có Hách Lôi cũng bị kéo đến chi nhánh công ty để “tẩy trắng” cho hai người.”


Đương nhiên mẹ con Hách Lôi cũng không phạm tội gì, tất cả đều do lúc đó Tô Tam Cô gài tang vật hãm hại mà thôi.


“Không tồi, nghi thức xã giao gì đó thì miễn đi, tôi yên lặng nhận chức là được.” Sau khi Tô Hàm dặn dò một tiếng như thế với Tiết Minh Dương thì bắt đầu xem hồ sơ của một số nhân viên nòng cốt.


“Nhân viên này xảy ra chuyện gì?” Tô Hàm chuyển mắt, ngón tay chỉ vào một cái tên hỏi Tiết Minh Dương.


Tiết Minh Dương nghe vậy thì nhìn vị trí Tô Hàm chỉ, chỉ thấy là một nhân viên tên Lưu Hỉ Viên.


“A.” Đột nhiên mặt Tiết Minh Dương thay đổi, chỉ thấy thành tích của nhân viên này rất nhiều, rõ ràng chính là giở trò lừa dối, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra được.


“Chuyện này tôi phải điều tra một chút.” Tiết Minh Dương nở nụ cười khổ với Tô Hàm: “Chu phu nhân thông cảm nhiều hơn, tôi sẽ đi làm việc ngay.”


Trái lại Tô Hàm cũng không có ý trách Tiết Minh Dương, chỉ phất tay nói với cậu: “Đi đi.”


Sau khi Tiết Minh Dương rời đi, không tới mười phút cậu dẫn một nhân viên trở về phòng làm việc.


“Chu phu nhân, đây chính là Lưu Hỉ Viên, gã chết cũng vẫn chối, còn nói muốn gặp chị.” Tiết Minh Dương tiếp tục giải thích: “Gã nói có lời muốn nói với chị.”


Tiết Minh Dương vừa nói xong, Lưu Hỉ Viên cười híp mắt với Tô Hàm: “Tổng giám đốc Tô, đây chính là thành tích thật sự của tôi.”


“A?” Tô Hàm nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Vậy anh đạt được thành tích ở đây? Lấy ra cho tôi nhìn thử?”


Lưu Hỉ Viên nghe vậy bỗng chốc trở nên trầm mặc, gã cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng cười ngượng ngùng một tiếng, nhưng cũng không nói gì.


“Lần này thì thôi, tôi cho anh một cơ hội bổ sung thành tích vào.” Tô Hàm nói: “Lấy ra được mới là thật, làm ra một chút thành tích thật sự để cho tôi xem.”


Sau khi Tô Hàm dặn dò xong, Lưu Hỉ Viên lập tức cúi người gật đầu, cung kính nói: “Tổng giám đốc Tô yên tâm, tôi nhất định sẽ sửa đổi thật tốt, làm ra chút thành tích để chị xem.”


Đối với loại người trước mặt một bộ dạng, sau lưng lại bộ dạng khác, Tô Hàm rất không thích.


Lúc này cô khoát tay, ý bảo Lưu Hỉ Viên đi ra.


Nếu không phải đang lúc chi nhánh Tô thị thiếu người, chỉ sợ Tô Hàm đã đuổi người này đi rồi.


“Chu phu nhân, không bằng đuổi việc cái tên không biết sống chết này?” Sau khi Lưu Hỉ Viên đi khỏi, Tiết Minh Dương đề nghị một tiếng với Tô Hàm.


“Công ty đang thiếu người, giữ được ai thì nên giữ.” Tô Hàm nói ra sự khó xử trong đó: “Chờ nhân viên nòng cốt của công ty nhiều lên, tôi sẽ ném tên kia ra khỏi công ty.”


“Đã có bộ dạng bà chủ rồi.” Tiết Minh Dương cười ha ha một tiếng, giơ ngón cái với Tô Hàm.


Tiếp theo, hai người đến các bộ phận khác xem xét một chút.


Kết quả lúc trở lại phòng làm việc, lại phát hiện Lưu Hỉ Viên lén lút đi ra từ phòng làm việc.


“Anh làm gì đó?” Sắc mặt tiết Minh Dương trầm xuống, hỏi Lưu Hỉ Viên.


Gã ta vội vàng lắc đầu cãi lại: “Tôi không làm gì cả.”


Chương 126. Ngày cuối cùng


Lưu Hỉ Viên nói xong, nhấc chân chạy đi.


Mà sau khi gã rời đi, khi Tô Hàm đi vào phòng làm việc thì kêu lên một tiếng.


“Ai tặng đây?” Cô nhìn chằm chằm vào hoa hồng đỏ để trên bàn, mặt đầy vẻ kinh ngạc.


“Nhất định là thằng ngốc mới vừa rồi kia.” Tiết Minh Dương khinh thường nói một câu, rõ ràng có chút không vui.


Tô Hàm gật đầu một cái, phiền lòng nói: “Chính là gã.”


Nói xong, Tô Hàm quay máy tính lại về phía Tiết Minh Dương.


Tiết Minh Dương rõ ràng thấy trong máy tính giám sát quay lại cảnh Lưu Hỉ Viên ôm một bó hoa hồng đi vào phòng làm việc.


Người tặng hoa chính là gã.


“Rốt cuộc Lưu Hỉ Viên này có mục đích gì?” Tiết Minh Dương không hiểu hỏi ra một câu.


Tô Hàm lắc đầu một cái: “Ai mà biết.”


Nói xong, cô ném bó hoa hồng đỏ vào thùng rác, hờ hững nói: “Rất vừa với thùng rác này.”


Trên mặt Tiết Minh Dương thoáng qua một tia khinh bỉ, rõ ràng là xem thường tên Lưu Hỉ Viên kia.


“Thời gian cũng không còn sớm nữa, đi về trước đi.” Tô Hàm nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện đã đến giờ tan làm, lúc này nói với Tiết Minh Dương.


Tiết Minh Dương nghe vậy thì gật đầu: “Được, trước hết cứ về nhà đã.”


Khi Tô Hàm trở về biệt thự nhà họ Hoắc, Chu Hàn đã sớm dẫn ba đại tướng trở về.


Còn Thanh Long thì bị anh lệnh ở lại Vũ Minh đối phó với tình huống bất ngờ.


Khi Tô Hàm vừa mới bước vào biệt thự, chỉ thấy Tề Họa Mi đang dịu dàng pha một bình trà đưa cho Chu Hàn.


Một màn này giống như đã được sắp xếp từ trước, cố ý để cho cô nhìn thấy.


Chính xác mà nói, là Tề Họa Mi đoán chính xác khi nào Tô Hàm đi vào.


Đối với Chu Hàn, cho tới bây giờ Tô Hàm chưa bao giờ nghi ngờ anh.


“Tề Họa Mi, cô đang làm gì thế?” Tô Hàm không nhịn được hỏi, cô đã sớm không chịu nổi người phụ nữ này.


Lúc trước ở Hòe Châu, Tề Họa Mi dính lấy Chu Hàn, luôn miệng nói làm người giúp việc cho Chu Hàn cũng được.


Hôm này đến Cảnh Thành, đến nhà họ Hoắc, Tề Họa Mi này còn dính lấy anh.


Chuyện này làm cho Tô Hàm rất khó chịu, dựa vào cái gì người đàn ông của cô bị người đàn bà khác dính lấy?


Nhưng chuyện làm Tô Hàm tức giận nhất là Tề Họa Mi vẫn luôn làm bộ dạng chim nhỏ nép vào người, cứ luôn quanh quẩn bên cạnh Chu Hàn.


Bộ dạng kia làm cho cô ta giống như là một con chim họa mi vậy.


Tóm lại, Tô Hàm chịu không nổi Tề Họa Mi này.


“Tôi pha trà cho Chu Nguyên soái, phục vụ Chu Nguyên soái.” Tề Họa Mi không sợ hãi đối với sự chất vấn của Tô Hàm.


Đối mắt với khuôn mặt phủ đầy sương lạnh của Tô Hàm, cô ta vẫn tỏ ra rất ung dung thoải mái: “Ông nội tôi phái tới làm người giúp việc cho Chu Nguyên soái, pha trà cho Chu Nguyên soái là chuyện phải làm.”


Tô Hàm nghe vậy thì vô cùng tức giận, nhưng hết lần này đến lần khác không tiện phản bác.


Bởi vì Tề Họa Mi không làm ra chuyện gì quá mức cả, chẳng qua cô ta chỉ pha trà cho Chu Hàn mà thôi.


Thấy Tô Hàm không nói lời nào, Tony Bond có chút không nhịn nổi.


Anh ta nói giúp: “Chu Nguyên soái không cần người ngoài như cô phục vụ, anh ta có Chu phu nhân.”


Tề Họa Mi thấy ngay cả một người nước ngoài cũng có thể ăn hiếp mình, bỗng chốc cảm thấy không vui.


Cô ta chỉ là làm giúp việc cho Chu Nguyên soái, cũng không phải đến làm giúp việc cho người khác.


Cho nên Tề Họa Mi vô cùng nghe lời Chu Hàn, nhưng những người khác tất nhiên sẽ không cho mặt mũi.


“Một con khỉ lông vàng xứng quơ tay mua chân với tôi?” Tề Họa Mi tức giận nói với Tony Bond: “Tôi thấy người không biết thân phận chính là anh.”


Tony Bond nghe vậy thì tức giận đưa tay chỉ vào mũi Tề Họa Mi mắng: “Cô thật không biết xấu hổ.”


Tề Họa Mi liếc nhìn anh ta, muốn phản bác lại.


Nhưng hết lần này đến lần khác, vào lúc này Chu Hàn lại tằng hắng một cái, lúc này Tề Họa Mi không thể làm gì phải im lặng.


Cô ta nhìn ra được, Chu Hàn không vui.


Mặc kệ chuyện gì làm cho Chu Hàn không vui, Tề Hòa Mi sẽ không làm.


Mà một màn này rơi vào mắt Tô Hàm lại làm cô lầm tưởng Tề Họa Mi ngoan ngoãn phục tùng Chu Hàn.


“Hừ.” Cặp mắt của cô như muốn phun lửa vậy, sau khi hừ lạnh một tiếng, cô quay gót về phòng mình.


“Chu Nguyên soái, ngài thật có phúc.” Lúc này Hoắc Khai Hà lên tiếng khen ngợi một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Chu Hàn tràn ngập hâm mộ và sùng bái.


Chu Hàn liếc nhìn Hoắc Khai Hà một cái, khạc ra mấy chữ: “Già không đứng đắn.”


Đối với kẻ phiền toái như Tề Hòa Mi, quả thật Chu Hàn không muốn tiếp tục dẫn theo bên cạnh.


Chẳng qua anh đã đồng ý với người nhà để cho Tề Họa Mi đi theo anh ba ngày.


Tính toán thời gian, hôm nay đã là ngày thứ hai, ngày mai là có thể đuổi cô ta đi.


Nghĩ tới đây Chu Hàn thờ phào nhẹ nhõm một hơi.


Mặc dù ngoài mặt anh không biểu hiện gì, cũng không nói gì, nhưng Tiết Minh Dương nhận ra sự buồn rầu của Chu Hàn.


Ánh mắt của Tiết Minh Dương rơi lên người Tề Họa Mi, con ngươi hơi chuyển, lập tức một kế hoạch hình thành trong đầu cậu.


Buổi tối hôm đó, lúc ăn cơm tối, Tiết Minh Dương cố ý gắp thức ăn cho Tề Họa Mi.


Cô ta khẽ mỉm cười, khách sáo nói: “Cảm ơn.”


Tiết Minh Dương cũng chỉ gật đầu, trong mắt lóe ra một tia gian xảo.


Tề Họa Mi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, chẳng qua cũng ăn thức ăn do Tiết Minh Dương gắp cho.


Kết quả lúc ngủ, Tề Họa Mi phải đi nhà vệ sinh mười mấy lần…


Ngày hôm sau, cả người Tề Họa Mi mệt lả.


Nếu như không phải có Hoắc Nghệ Tinh kịp thời ra tay cứu giúp, chỉ sợ phải đi bệnh viện.


“Ăn đồ bị hư, không có chuyện gì, cũng không phải trúng độc.” Hoắc Nghệ Tinh lãnh đạm nói, đồng thời vô ý hay cố ý liếc nhìn Tiết Minh Dương một cái.


Tiết Minh Dương cười một cái với Hoắc Nghệ Tinh, hai người hiểu ý lẫn nhau.


Nhìn hiểu, nhưng không nói.


“Chu Hàn, em phải đến công ty, anh đi cùng em được không?” Tám giờ sáng, Tô Hàm hỏi Chu Hàn, trong mắt cô lộ ra một cổ phức tạp.


Chu Hàn không chút do dự, lúc này gật đầu đồng ý: “Được chứ.”


Tô Hàm nghe vậy lập tức vui vẻ ra mặt, nắm lấy tay Chu Hàn.


Hôm nay là ngày thứ ba, cũng là ngày cuối cùng, nhìn bộ dạng này của Tề Họa Mi chắc phải nằm trên giường một ngày.


Hai người tùy chọn một chiếc siêu xe ở nhà họ Hoắc, Tiết Minh Dương phụ trách lái xe, mà Tô Hàm và Chu Hàn thì ngồi ở phía sau liếc mắt đưa tình.


Nửa giờ sau, siêu xe đậu trước cửa công ty, ba người Tô Hàm đi thẳng vào.


Sau khi họp cuộc họp buổi sáng, Tô Hàm trở làm phòng làm việc của tổng giám đốc.


Mà Chu Hàn thì nằm trên ghế sofa, ánh mắt lấp lánh có thần nhìn ra ngoài cửa.


Anh giống như đang ngắm cảnh, hoặc đang quan sát tỉ mỉ cái gì đó, không khó phát hiện, hình như Chu Hàn đang suy nghĩ chuyện gì đó.


“Chu Hàn, nghĩ gì vậy?” Tô Hàm đi lại gần hỏi, trong mắt cô có ý thăm dò.


Bộ dạng kia giống như muốn nhìn thấu Chu Hàn, chỉ tiếc cô không nhìn ra được cái gì cả.


“Như Liệt đoàn khó đối phó.” Chu Hàn cũng không giấu giếm, nói thẳng ra một tiếng.


“Như Liệt đoàn?” Mặt Tô Hàm đầy vẻ nghi ngờ: “Là cái gì?”


Chu Hàn nghe vậy lắc đầu cười khẽ: “Một tổ chức sát thủ quốc tế mà thôi, không tạo thành chuyện gì to tát.”


Vừa nghe Chu Hàn nói lời này, lập tức vẻ mặt Tô Hàm hơi thay đổi.


Cô lên tiếng nhắc nhở một câu: “Tổ chức sát thủ quốc tế lại không tạo thành chuyện gì to tát? Anh không nên quá khinh địch, cẩn thẩn lật thuyền dưới mương đấy.”


Thấy Tô Hàm quan tâm mình như vậy, Chu Hàn ấm áp nói: “Yên tâm, sẽ không lật được anh đâu.”


Thấy Chu Hàn tự tin như vậy, Tô Hàm cũng bị lây nhiễm, lúc này gật đầu, mặt đầy vẻ kích động.


Đang lúc cô muốn nói chuyện chính với Chu Hàn, đột nhiên ngoài cửa vang lên một chuỗi tiếng gõ cửa, đôi mày thanh tú của Tô Hàm nhăn lại, nhưng cô cũng nói một tiếng với người ngoài cửa: “Vào đi.”


Tô Hàm vừa nói xong, lập tức một bóng người đẩy cửa đi vào.


Cô nhĩn kỹ, chỉ thấy người đi vào không ai khác, chính là Lưu Hỉ Viên.


“Anh lại có chuyện gì?” Tô Hàm lạnh lùng hỏi, tất nhiên không thích Lưu Hỉ Viên này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK