Bây giờ tâm trạng Chu Hàn không được tốt.
Anh nhìn thẳng vào Tần lão, lạnh giọng hỏi: “Ngồi tù mục xương? Chỉ ông cũng xứng?”
Tần lão thấy Chu Hàn cứ không nể mặt ông như thế, nổi giận.
“Tôi không xứng, chẳng lẽ anh xứng?” Khuôn mặt Tần lão tức giận đến mức nhăn nhúm, dữ tợn.
“Ha ha.”
Chu Hàn không đấu võ mồm với Tần lão, anh chuyển đề tài, giống như ra lệnh nói: “Nhanh chóng thả Tiết Minh Dương ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”
Tần lão nghe vậy cảm thấy không vui, ông ta hét to một tiếng: “Anh là cái thá gì để tôi phải thả cậu ta?”
“Tôi không là cái gì, nhưng mà tôi mạnh hơn ông.” Chu Hàn vô cùng kiêu ngạo nói ra câu đó, thân hình lóe lên.
Trong nháy mắt anh thu hẹp khoảng cách, đến trước mặt Tần lão.
Dáng vẻ cậy già lên mặt của Tần lão với Vương lão không để lại đường lui cho người khác.
Đã vậy, Chu Hàn cũng không ngại động thủ dạy dỗ một phen.
Thấy tốc độ Chu Hàn nhanh như vậy, trong đôi mắt già nua Tần lão hiện lên sự kinh ngạc.
Ông ta biết rõ, chỉ có cao thủ võ đạo mới có thể đạt tới tốc độ này, người bình thường không thể nào làm được.
Mà người trẻ tuổi trước mặt, tốc độ này…
Ngay lúc Tần lão cảm thấy kinh ngạc, Chu Hàn không do dự đưa tay ra.
‘Bộp’ một tiếng, tất cả răng giả trong miệng Tần lão bị đánh văng ra ngoài, cảnh tượng khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
“Cố làm ra vẻ, cậy già lên mặt.” Chu Hàn ghét bỏ nhìn Tần lão.
Anh không do dự lên tiếng chế giễu: “Rác rưởi của Đài Sơn càng ngày càng nhiều.”
Dứt lời, chỉ nghe một tiếng ‘Ầm’vang lên.
Chu Hàn một tay lấy cứu Tiết Minh Dương, đồng thời nhấc chân đá bay Tần lão.
Dáng vẻ kia giống như muốn gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Ánh mắt của Tiết Minh Dương mở to, giờ phút này, Chu Hàn ở trong mắt cậu được phủ đầy hào quang rực rỡ.
“Tiết, hôm nay tới đây thôi, ngày mai tôi bắt đầu dạy cậu luyện công cơ bản.” Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở một câu, lập tức trở lại phòng bệnh với Bạch Toàn Tài.
Nhưng Tần lão không buông tha, lại dẫn thêm người tới.
“Chu Tước, Huyền Vũ, tiễn khách.”
Chu Hàn hô to một tiếng: “Ném bọn Tần lão ra bên ngoài cho tôi.”
“Rõ.”
“Rõ.”
Gần như ngay lúc Chu Hàn nói xong, ở nơi mọi người không nhìn thấy vang lên hai tiếng trả lời dứt khoát mà cung kính.
Ngay sau đó, bóng dáng của Huyền Vũ và Chu Tước xuất hiện ở trước mặt bọn người Tần lão.
Hai người không nói lời nào, trực tiếp ra tay.
Tần lão muốn lên tiếng quát lớn, kết quả lại bị Huyền Vũ đánh nằm xuống đất, giãy dụa một chút, hôn mê tại chỗ.
Ngay sau đó, gần như không cần hai người Huyền Vũ tiếp tục ra tay, một đám đệ tử Tứ Phương Chế Tài rất tự giác rời đi.
Bọn hắn luống cuống tay chân đỡ Tần lão đang hôn mê trên mặt đất lên, kéo Tần lão liều mạng bỏ chạy tới thang máy, như rắn mất đầu.
“Nguyên Soái, chúng tôi chờ đã lâu.” Chu Tước và Huyền Vũ giải quyết xong đám người Tần lão phiền phức kia, bước nhanh vào phòng bệnh, lên tiếng báo cáo với Chu Hàn.
“Ừm, tôi biết.” Chu Hàn nhẹ gật đầu.
Lúc anh chỉ dạy cho Tiết Minh Dương cũng đã phát hiện hai người Chu Tước đến, ẩn nấp trong bóng tối.
Vào lúc đó Chu Hàn lập tức ra hiệu với hai người, không cho bọn họ nhúng tay vào.
Hai đại chiến thần ngầm hiểu, kiên nhẫn ẩn nấp đi.
“Nguyên Soái, Tuyết Thành càng ngày càng trở nên không đơn giản, chúng tôi suýt nữa không rời khỏi được.”
“Bây giờ Tuyết Thành so với trước kia càng giống như tường đồng vách sắt.”
“Không ít cao thủ võ đạo trấn giữ ở dưới tường thành, vây chặt toàn bộ Tuyết Thành, không để lọt một giọt nước.”
“Nếu như chúng tôi đoán không sai, toàn bộ Tuyết Thành đang định phong tỏa.”
Huyền Vũ với Chu Tước mỗi người một câu, nói ra tin tức đã thăm dò được trong chuyến đi đến Tuyết Thành.
“Bọn hắn muốn phong tỏa thì cứ phong tỏa, đến lúc đó chúng ta xông vào là được.” Trong mắt Chu Hàn hiện lên vẻ lạnh lùng.
Chỉ cần tập hợp đủ sáu vị đại chiến thần, lại thêm Vô Kiểm âm thầm trợ giúp, Chu Hàn tiến vào Tuyết Thành không khó khăn chút nào.
Anh có lòng tin có thể vào Tuyết Thành như chỗ không người.
Nếu như ngay cả một cái Tuyết Thành vào cũng không được, vậy danh xưng chiến thần của anh chẳng phải là trò đùa sao?
Mà đúng lúc này, đột nhiên điện thoại Chu Hàn vang lên.
Cầm lên nhìn, là Hách Lôi gọi tới.
Chu Hàn lập tức cảm thấy có chút khó hiểu, anh không nghĩ ra vì sao mẹ vợ muốn gọi điện thoại cho mình.
Phải biết là, mẹ vợ chưa từng và cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh.
Khó hiểu thì khó hiểu, nhưng Chu Hàn vẫn nghe điện thoại.
“Chu Hàn à, mẹ nghe nói lão Tô xảy ra chuyện.” Ở đầu bên kia điện thoại Hách Lôi trở nên vội vàng.
“Buổi tối hôm Lão Tô bại lộ thân phận Kiếm Thần đã bị bắt tới Tuyết thành, đúng không?”
“Bây giờ lão Tô còn sống hay đã chết? Con nhất định phải cứu được lão Tô.”
Hách Lôi ở đầu bên kia điện thoại khóc nức nở, khổ sở.
Đang lúc Chu Hàn không biết nên trả lời như thế nào, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến giọng nói của Tô Hàm: “Mẹ, đưa điện thoại cho con, con muốn nói chút chuyện với Chu Hàn.”
Cầm lấy, giọng nói của Tô Hàm từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
“Chu Hàn, anh đừng giấu em, em biết hết mọi chuyện rồi.”
Ở đầu bên kia điện thoại Tô Hàm nức nở nói: “Em muốn gặp anh, ngay bây giờ, ngay lập tức.”
Chu Hàn thấy cô như vậy, mặc dù trong lòng kinh ngạc.
Nhưng anh biết rõ rằng Tô Hàm đang chịu áp lực và ấm ức. Dù sao thì Tô Hàm cũng không phải người không nói lý.
Bây giờ khóc đến như vậy, cô phải chịu áp lực lớn đến mức nào anh có thể rõ ràng.
“Vợ à, em đừng kích động.”
Chu Hàn lên tiếng an ủi: “Đừng lo lắng, hai ngày nữa anh sẽ trở về với em, được không?”
Mặc kệ Chu Hàn an ủi ra sao, giờ phút này Tô Hàm nghe không vào.
“Em không muốn!”
Tô Hàm ở đầu bên kia điện thoại cố chấp nói: “Hiện tại Hoàng Minh nằm ở trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh. Kỳ đại nhân với Hồng đại nhân bọn họ đều rất nguy hiểm. Chu tổng cũng ở Cảng thành, đến Thành phố Hòe Châu cũng không quay về.”
“Một ngày anh không đến Cảng thành, Chu Xung và những người khác sẽ không thể trở lại Hòe Châu. Việc này trước mắt rất nghiêm trọng, thế lực ẩn nấp ở Hòe Châu bên kia đã ngo ngoe muốn động…”
Chu Hàn lẳng lặng lắng nghe, anh cũng không vội vã ngắt lời Tô Hàm, chờ cô nói xong.
Đợi Tô Hàm nói xong tất cả mọi chuyện, Chu Hàn quyết định về Cảng thành trước một chuyến.
Nhưng mà, chỉ một mình anh trở về.
Còn những người khác thì ở lại Đài Sơn.
Anh trở về một chuyến, xử lý xong việc sẽ lập tức trở lại Đài Sơn.
Phải biết là Đài Sơn bên này còn có nhiều việc chưa có giải quyết. Chu Hàn không có cách nào cứ rời đi như vậy, anh không yên tâm!
“Chu Hàn, đến cùng anh có đến Cảng thành gặp em hay không?” Tô Hàm thấy Chu Hàn bên kia điện thoại im lạng, lập tức sốt ruột.
“Nếu anh không đến Cảng thành, em sẽ đuổi bọn người Bạch Hổ và Vô Kiểm, cả Dạ Phong Vân Nhi đi.”
Uy hiếp, uy hiếp rõ ràng.
Chương 254: Trở về ngay
Ý tứ của Tô Hàm đã quá rõ ràng, cô chỉ muốn dọa Chu Hàn.
Nhưng cô lại dùng tính mạng của mình để bức bách Chu Hàn. Không chỉ cô mà còn cả sự an toàn của Hoắc Tử Kim, anh em Tony Bond và những người khác.
Lúc này, Bạch Hổ, Vô Diện và Dạ Phong cũng không thể đến Đài Sơn.
Chu Hàn biết rõ tác động mà mấy người Chu Xung hợp tác diệt Như Liêt đoàn sở lần trước tạo ra.
Kể từ đó, dù Như Liệt đoàn bị diệt nhưng các thế lực khác ở Cảng Thành cũng sẽ không để ý đến mấy người Tô Hàm.
Dù sao thì súng bắn chim đầu đàn, động tác quá lớn sẽ thu hút sự chú ý.
Một khi bị chú ý, mọi thứ sẽ rất khó xử lý.
Hơn nữa cảm xúc của Tô Hàm rất mãnh liệt, nếu xảy ra chuyện gì, e rằng cả đời này Chu Hàn sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
Cuối cùng, Chu Hàn trịnh trọng nói: “Anh hứa với em. Anh sẽ trở về Cảng Thành ngay lập tức, em ngoan ngoãn chờ anh, được không?”
Chu Hàn nói từng câu từng chữ. Tô Hàm quá quan trọng với Chu Hàn.
“Được.” Tô Hàm trả lời xong mới tắt điện thoại.
Tắt điện thoại, Chu Hàn lâm vào suy tư.
“Nguyên soái, có chuyện gì vậy?” Chu Tước đến gần quan tâm hỏi.
Chu Hàn quay đầu lại nhìn bọn họ, cười nhẹ, có chút gượng gạo.
“Không sao.” Chu Hàn lắc đầu xua tay.
Nhưng đám người Chu Tước lại thấy Chu Hàn có chút không thích hợp, vẻ mặt Chu Hàn vẫn luôn không cảm xúc, nhưng bây giờ anh lại có vẻ buồn bã.
“Nguyên soái, ngài có gì muốn phân phó?” Tiết Minh Dương lập tức đứng ra tỏ thái độ, bộ dáng nghe lời.
“Tiết, Chu Tước, mấy ngươi trở về bệnh viện trông Tiểu Trân trước.” Chu Hàn do dự một lúc, sau đó gọi một câu: “Huyền Vũ, anh ở lại với Bạch Hổ, Tiểu Bạch.”
“Vâng.” Chu Hàn nói xong, mọi người cung kính trả lời.
“Trưa mai tôi sẽ trở lại.”
Chu Hàn gật đầu hài lòng, nói tiếp: “Lúc đó, tôi hi vọng mọi thứ sẽ như lúc trước khi tôi rời đi, không có bất kỳ thay đổi nào.”
Mọi người cung kính trả lời, tỏ thái độ sẽ nhất định làm được.
Thấy bọn họ quyết tâm như vậy, Chu Hàn cũng yên tâm.
Tuy nhiên, bây giờ anh vẫn không yên tâm về Đường Trường Não.
Hiện tại Đường Minh Minh vẫn chưa giải quyết được vấn đề nan giải này.
Chẳng qua lúc này Chu Hàn cũng không thể để ý quá nhiều, anh cần phải nhanh chóng giải quyết biến cố bên Cảng Thành trước đã.
Chỉ có như vậy bọn họ mới có đủ thời gian giải quyết vấn đề Sinh Tức Đan được.
Chỉ cần Thanh Long trở lại thời kỳ đỉnh phong, Chu Hàn sẽ mang sáu vị chiến thần đi giết hết Tuyết Thành.
Phân phó mọi người xong, Chu Hàn vội vã rời khỏi bệnh viện, đến thẳng sân bay.
Gần sáng máy bay hạ cánh.
Mười phút sau, Chu Hàn đã bước ra khỏi sân bay Cảng Thành. Lúc này sân bay không có mấy người.
Dù sao thì rất ít người đi máy bay vào thời điểm này, trừ khi có trường hợp khẩn cấp.
Chu Hàn thức trắng đêm nhưng anh không hề cảm thấy mệt mỏi.
Dù sao thì anh còn nhiều việc cần giải quyết, không còn thời gian để ý xem mình có buồn ngủ hay không.
“Hoan nghênh Chu nguyên soái.” Ngay lúc Chu Hàn bước ra khỏi sân bay, một tiếng gọi ầm ĩ vang lên.
Chu Hàn nhìn theo âm thanh thì thấy đám người Hoắc Khai Hà.
Lúc này Hoắc Khai Hà đứng đầu, đằng sau là một nhóm con cháu nhà họ Hoắc.
Hơn nữa, Chu Hàn cũng nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc.
Tô Hàm, Thanh Tú Tú, Kỳ Tiếu Thiên, Chu Xung, Tề Họa Mi và mấy người khác, hầu như tất cả những người quen đều ở đó.
Chu Hàn quét mắt qua đám người quen, khẽ gật đầu.
“Chu Hàn.” Tô Hàm bước nhanh về phía trước, nhào vào lòng Chu Hàn, ôm chặt lấy anh.
“Đã lâu không gặp.” Tô Hàm nghẹn ngào nói.
Chu Hàn hơi sững sờ, anh nặng nề gật đầu nói: “Một ngày dài bằng một năm.”
Chu Hàn nhanh chóng được đám người đưa đi.
Anh chui vào một chiếc xe trong đoàn, đoàn xe mênh mông cuồn cuộn rời đi.
Một màn oanh động này nhanh chóng truyền khắp thành phố.
Lúc này, tất cả mọi người ở Cảng thành đều biết có một nhân vật lớn đến thành phố.
Nửa giờ sau, đoàn xe dừng lại trước biệt thự của Chu Hàn. Một đám con cháu họ Hoắc túm tụm ở trong biệt thự. Chu Hàn mang theo một đám người vào biệt thự, vô cùng phong cách.
“Chu Hàn, rượu và đồ ăn đã chuẩn bị xong.” Tô Hàm khéo hiểu lòng người, như chú chim nhỏ nép vào ngực Chu Hàn.
Cô nhẹ nhàng nói: “Anh mệt rồi, đi ăn đã.”
Sau đó, cô dừng một chút, như chợt nhớ ra điều gì đó.
Lập tức nói tiếp: “Cả đêm anh không ngủ ư?”
Chu Hàn gật đầu không nói gì.
Tô Hàm đang muốn trách cứ Chu Hàn không biết chăm sóc tốt cho bản thân, lúc này, Hoắc Lôi lại nói: “Con rể, chắc con không biết, món ăn trên bàn này là con gái mẹ làm cho con đấy. Nó làm cả đêm mà không để ai giúp.”
Thanh Tú Tú thấy thế lên tiếng phụ họa: “Chúng tôi không có cơ hội giúp đỡ, chỉ có một mình chị Tô làm thôi đấy.”
Chu Hàn nghe những lời này thấy rất cảm động, đồng thời cũng cảm thấy thương Tô Hàm.
Anh quay đầu nhìn người phụ nữ của mình, thở dài nói: “Bà xã, vất vả cho em rồi.”
Đôi mắt Tô Hàm ươn ướt: “Không vất vả, chỉ cần anh thích ăn là được.”
Chu Hàn gật đầu, đau lòng vô cùng.
Ngay sau đó mọi người tiến vào bàn bắt đầu ăn uống.
Qua ba lượt rượu, năm lần gắp, mấy người Chu Xung nói: “Chu nguyên soái, ngài định giải quyết tình trạng khó khăn lúc này như thế nào?”
Hiển nhiên mọi người đều đang chờ Chu Hàn ra quyết định.
“Chất độc trên người của Hoàng Minh thế nào rồi? Đã giải được chưa?” Chu Hàn đột nhiên hỏi, anh không muốn trả lời câu hỏi của Chu Xung.
“Sau khi Hoắc lão ra tay, mọi chuyện đã ổn định.” Hoắc Khai Hà lập tức lớn tiếng trả lời.
Chu Hàn nghe vậy có chút im lặng.
“Chu nguyên soái, phiền phức lớn nhất lúc này là Tuyết thành.” Kỳ Tiếu Thiên và Hồng đại nhân nhìn nhau một cái rồi nói ra một câu.
Kỳ Tiếu Thiên dừng một chút đổi chủ đề: “Chúng tôi muốn đi Tuyết thành với ngài, Nguyên soái.”
“Như vậy ít nhất chúng ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Kỳ Tiếu Thiên nói xong, sắc mặt Chu Hàn ngay lập tức trầm xuống.
“Vớ vẩn.”
Anh gắt lên: “Không ai được theo tôi đi Tuyết thành.”
“Lần này đi Tuyết thành tôi chỉ mang sáu đại chiến thần đi.” Chu Hàn kiên quyết nói.
Thấy anh nói như vậy, tất cả mọi người ở đây đều im lặng.
Chu Xung thấy thế đúng lúc lên tiếng: “Nguyên soái, ngài đừng quên, lá thư kia nói rõ cả gia đình ngài cũng phải đi qua đó.”
“Mẹ vợ và vợ của ngài cũng phải có mặt.”
“Nếu là như vậy…”