“Con rể à, con ra ngoài ăn cơm với ông Tề, sao còn đưa một cô gái về hả?” Tô Khánh Đông đầy xấu hổ hỏi một câu.
Gương mặt xinh đẹp của Tô Hàm lập tức phủ kín một tầng sương lạnh, bao gồm cả Hách Lôi, thái độ rất không vui.
Chu Hàn vừa muốn lên tiếng giải thích, Tề Họa Mi lanh mồm lanh miệng nói: “Là thế này, vừa rồi ăn cơm thì điện thoại của tôi rơi vào nồi lẩu.”
“Tôi không biết sẽ nổ mạnh nên vớt điện thoại, nếu không phải Chu Nguyên soái kịp thời lật bàn ăn, chỉ sợ tôi sẽ bị hủy khuôn mặt.”
“Bởi vì tôi làm rối bữa tiệc, vì tỏ ý xin lỗi nên ông nội đặc biệt bảo tôi tới làm người giúp việc cho Chu Nguyên soái ba ngày.”
Nói một mạch quá trình, Tề Họa Mi còn vươn ba ngón tay nhấn mạnh một câu: “Chỉ làm ba ngày.”
Dứt lời cô ta còn nở nụ cười đẹp chết người không đền mạng.
“Cô chắc chắn? Ông nội cô đặc biệt sắp xếp cô làm người giúp việc cho Chu Hàn nhà tôi?” Tô Hàm cắn chặt răng, cố ý cắn rất mạnh hai chữ “đặc biệt”.
Tề Họa Mi nghe vậy cũng không nhận ra Tô Hàm không vui, cô ta dùng sức gật đầu nói: “Tôi chắc chắn.”
Tô Hàm suýt nữa tức hộc máu, nhưng mà cô vẫn cố nén tức giận, chuyển ánh mắt về phía Chu Hàn.
Cô tin Chu Hàn, tin đối phương sẽ không làm gì có lỗi với mình.
“Ôi trời.” Hách Lôi hơi mở miệng, cuối cùng muốn nói lại thôi.
Bà không hề ngang ngược vô lý, giống người đàn bà đanh đá như trước đây.
Chỉ biết hét to gào lớn, tranh cãi ầm ĩ để trút hết cảm xúc.
Bây giờ Hách Lôi học được im lặng, bà tin chắc im lặng mới là vàng.
Tô Khánh Đông buông chiếc đũa, đứng dậy cầm một bộ chén đũa đến.
“Con rể, ngồi xuống ăn cơm.” Tô Khánh Đông tiếp đón Chu Hàn.
Ông cố ý không cầm chén đũa cho Tề Họa Mi, chính là muốn đối phương hiểu rõ trong lòng cô ta nên mau chóng cút đi.
Mà tất nhiên Tề Họa Mi hiểu ý của Tô Khánh Đông, nhưng cô ta lại hào phóng mà cười: “Tôi đi lau sàn.”
Chu Hàn thì ngồi xuống ăn cơm với mấy người Tô Hàm, anh thực sự không hề để ý tới Tề Họa Mi.
Nhưng Chu Hàn cũng không phải người vô tình, anh định lát nữa gọi cơm hộp cho Tề Họa Mi.
Cơm nước xong xuôi, Hách Lôi đứng dậy đi uống nước.
Kết quả trượt chân ngã chổng vó.
Bà cố gắng bò dậy từ mặt đất, không nhịn được mà tức giận: “Ai lau nhà vậy?”
Lúc này Tề Họa Mi đang bận rộn vội vàng cầm cây lau nhà, nhưng cô ta vẫn thừa nhận nói: “Tôi lau… Từ nhỏ đến lớn chưa làm bao giờ.”
Hách Lôi nghe vậy tức đến thiếu chút hộc máu, nhưng cuối cùng bà chỉ hung dữ quát Tề Họa Mi, gắng gượng bò dậy về phòng lấy quần áo tắm rửa.
“Mẹ…” Tô Hàm muốn hỏi xem mẹ có sao không, nhưng vừa thấy bà đi bộ bình thường, cuối cùng bớt lo lắng trong lòng.
“Cô không cần ngây ngô ở nhà tôi, đi ra ngoài, mau đi ra ngoài.” Tô Khánh Đông đi đến trước mặt Tề Họa Mi như đi trên băng mỏng, một tay giật lại cây lau nhà trong tay cô ta, đặt lên đùi bẻ luôn thành hai nửa.
Hành động của ông giống như đang uy hiếp.
Tề Họa Mi uất ức, vô cùng đáng thương mà nhìn Chu Hàn, giống như đang cầu cứu.
Chu Hàn dứt khoát quay mặt sang chỗ khác, cũng không định nói chuyện thay cô ta.
Sau khi mọi người tắm xong, từng người về phòng ngủ. Mà Tề Họa Mi thì biết điều mà đi đến ghế sofa, khóe mắt cô ta không ngừng rơi nước mắt.
Nếu không phải ông nội sắp xếp mình tiếp cận Chu Hàn, trở thành người phụ nữ của Chu Hàn, tối nay sẽ không chịu nhiều uất ức như vậy.
Đang nghĩ ngợi, bụng Tề Họa Mi kêu ục ục.
Cô ta thở dài một tiếng, nhưng không hề có câu oán thán.
Dù sao từ nhỏ đến lớn Tề Họa Mi đều do một tay Tề Thắng Thiên nuôi lớn.
Cô ta là do Tề Thắng Thiên nhặt được.
Cũng chính vì vậy Tề Họa Mi vô cùng rõ vị trí của mình, nghe lời Tề Thắng Thiên răm rắp, bảo sao nghe nấy.
Đang lúc Tề Họa Mi cố nhịn cơn đói sắp ngất xỉu, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô ta.
Tề Họa Mi theo bản năng quay đầu lại nhìn, suýt chút nữa thì thét lên, may mà cô ta kịp thời nhịn xuống.
Bởi vì không biết từ lúc nào mà trước mặt cô ta lại xuất hiện một con người chỉ có một cánh tay.
Mà trên cánh tay còn lại của người đó còn bưng một phần cơm hộp.
“Cái này là do Nguyên soái phân phó, cô cầm lấy ăn đi.” Đưa cơm hộp đến trong tay của Tề Họa Mi, Thanh Long xoay người ẩn thân vào bóng tối.
Cô ta lập tức cảm thấy sợ đến rợn tóc gáy, bởi vì cô ta không rõ cái người vừa nãy rốt cuộc là người hay là quỷ.
Xuất quỷ nhập thần đến vô ảnh đi vô tung, nhưng mà Tề Họa Mi nghe rất rõ ràng, trong miệng đối phương nhắc đến hai chữ “Nguyên soái”.
Mày đẹp của cô ta lập tức nhíu lại, thầm nghĩ chẳng lẽ người vừa nãy là thuộc hạ của Chu Nguyên soái?
Tề Họa Mi hoài nghi sau đó đem hộp cơm ăn sạch sẽ, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn đi ngủ.
Giữa trưa hôm sau, Tề Thắng Thiên lại lần nữa đi đến biệt thự của Chu Hàn.
Mà lúc này Chu Hàn đã sắp rời đi rồi.
Anh muốn mang Tô Hàm và sáu đại chiến thần đi đến Cảng Thành để xem Tiết Minh Dương đã xử lý chi nhánh của công ty Tô Thị như thế nào rồi.
“Chu Nguyên soái, tôi có tội.” Tề Thắng Thiên vừa mới bước vào, làm bộ muốn quỳ xuống.
Chu Hàn nhanh tay nhanh mắt vươn tay đỡ lấy, thật sự không thể chịu nổi tật xấu cứ hở chút là lại quỳ xuống của đối phương.
“Ông làm cái gì vậy?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi, trong ánh mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Tề Thắng Thiên buồn bã thở dài, lúc này mới nói: “Chu Nguyên soái, hôm qua tôi mời được ngài đi ăn cơm vui quá trớn, không cẩn thận đã quên xử lý Tổ Cẩm Dương.”
“Kết quả hôm nay nhớ đến, lại không nhìn thấy Tổ Cẩm Dương nữa, cũng không biết ông ta đã chạy đi đâu.”
“Nhưng mà xin Nguyên soái yên tâm, tôi đã phái mười người tinh nhuệ đi truy sát ông ta rồi.”
Nghe Tề Thắng Thiên giải thích xong, ánh mắt Chu Hàn hơi trầm xuống.
“Ngày hôm qua ông còn cam đoan với tôi, nói giao cho ông xử lý nhất định sẽ làm cho thỏa đáng.” Chu Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tề Thắng Thiên, chuyển đề tài: “Như thế nào hôm nay lại thay đổi rồi?”
Tề Thắng Thiên lập tức cảm thấy rất hổ thẹn, lại có chút không có lời nào để nói, ông ta chỉ có thể cúi đầu, không dám nói ra nửa câu.
Tề Họa Mi ở một bên nhìn thấy vậy muốn thay ông nội cầu xin.
Nhưng một câu cũng chưa kịp nói thì Hách Lôi ở một bên lại nói: “Chuyện đã làm thất bại rồi thì không cần phải gấp gáp, đưa cháu gái của ông về trước đi.”
Dứt lời bà còn vén mái tóc, lộ ra cái gáy, trong miệng nhìn về phía Tề Thắng Thiên ồn ào nói: “Ông xem, muốn để cháu gái ông cho tôi té ngã nữa sao?”
“Đều là cháu gái tốt của ông đó. Đừng để cho nó làm người hầu gì đó của Chu Hàn.”
“Không cần, thật sự không cần.”
Bây giờ Hách Lôi nói chuyện đã trở nên khéo léo hơn rất nhiều, không còn càn quấy như trước nữa.
Bà cũng không há mồm ra là cứ một trăm triệu một tỷ nữa, chỉ là việc nào ra việc đó.
Bởi vì sau gáy bị sưng lên một cục, cả đêm hôm qua bà ngủ không ngon.
Đều là do Tề Họa Mi nghịch nước làm cho khắp nơi đều ướt át, căn bản là kéo dài thì không có gì tốt đẹp.
“Bớt nói vài câu đi.” Tô Khánh Đông thấy thế vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Mặc dù ông nhìn Tề Họa Mi không được thuận mắt, nhưng lại không dám đắc tội Tề Thắng Thiên.
Mặc dù Chu Hàn rất mạnh, nhưng Tô Khánh Đông vẫn muốn nịnh bợ Tề Thắng Thiên cho thật tốt.
Ông muốn phát triển thế lực của bản thân, chấn chỉnh uy phong Kiếm Thần của mình.
Hách Lôi nghe vậy lập tức chỉ có thể trầm mặc, không hùng hổ dọa người nữa.
“Họa Mi, cháu gây họa sao?” Vẻ mặt Tề Thắng Thiên tràn đầy kinh ngạc, nhìn về phía cháu gái hỏi một câu,
Tề Họa Mi nghe vậy vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng, cô ta theo bản năng cúi đầu thấp xuống, đồng thời trong lòng rất phức tạp.
Bản thân làm hư chuyện, nếu như ông nội tức giận thì làm thế nào mới tốt đây?
Ngay lúc Tề Họa Mi vô cùng áy náy, Chu Hàn lại lên tiếng hòa giải: “Chuyện của Tề Họa Mi bỏ qua một bên trước đi.”
Chu Hàn ngừng lại một chút, chuyển đề tài nói: “Hạn cho ông trong vòng ba ngày phải bắt Tổ Cẩm Dương về đây cho tôi.”
Tề Thắng Thiên nghe thấy Chu Hàn ra lệnh, lập tức cung kính gật đầu.
Chương 124. Điện thoại của bạn già
“Nguyên soái yên tâm, lần này ông già tôi đây nhất định sẽ làm được.” Dứt lời, Tề Thắng Thiên cung kính nói: “Vậy thì tôi đi làm việc trước, Nguyên soái, xin cứ yên tâm chờ tin tốt.”
Vừa dứt lời, Tề Thắng Thiên cũng không quay đầu lại lập tức rời đi.
Không phải ông ta lo lắng ở lại đây sẽ bị Chu Hàn trị tội, mà là lo lắng Chu Hàn sẽ bảo ông ta mang cháu gái của mình đi.
Đối với điều này, ông ta đương nhiên không đồng ý.
Rốt cuộc Tề Thắng Thiên nói cái gì cũng muốn để Tề Họa Mi ở lại bên người Chu Hàn, chỉ mong ở lại cả đời cũng tốt.
Trong lòng ông ta vô cùng rõ ràng, Tề Họa Mi không quan tâm sau này sẽ gả cho ai, hoặc là bản thân cô ta có cái phúc phận gì.
Đều không bằng đi theo Chu Hàn, chỉ có đi theo Chu Hàn mới có tiền đồ.
“Ông quên mang theo cháu gái rồi.” Tô Khánh Đông hướng theo bóng dáng của Tề Thắng Thiên rồi hét lên một tiếng.
Mà Tề Thắng Thiên hơi hơi sửng sốt, lập tức chạy càng nhanh hơn, chính là giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Ba giờ chiều, nhóm Chu Hàn mới bước vào địa phận của Cảng Thành.
Kết quả đột nhiên nhận được cuộc gọi điện thoại của bạn cũ.
“Chu Nguyên soái, bây giờ ngài đang ở đâu?” Ông lão một tay sáng lập nên Võ Minh trong điện thoại lên tiếng cung kính hỏi Chu Hàn.
“Cảng Thành, tìm tôi có chuyện gì?” Chu Hàn hỏi lại một câu, trong mắt mang theo một tia tinh quang.
Xem ra ông lão này gặp phải chuyện gì rồi.
Lúc trước ông ta ở dưới trướng Chu Hàn đã phối hợp chiến đấu rất ăn ý với anh.
Cho nên chỉ cần đối phương vừa mới lên tiếng, Chu Hàn liền biết đối phương đã xảy ra chuyện.
“Bây giờ ngài có rảnh không?” Trong điện thoại ông lão kia hỏi: “Nếu như thuận tiện ngài có thể đi một chuyến đến Võ Minh ở Hoành Thành không?”
Chu Hàn nghe vậy thì nói với đầu điện thoại bên kia: “Có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo đâu.”
Lời nói của Chu Hàn vừa dứt, ông lão đầu bên kia cũng không lòng vòng quanh co nữa, lập tức lên tiếng nói: “Chuyện này náo loạn có hơi lớn, ngài chắc là vẫn còn nhớ Như Liệt đoàn chứ? Tro tàn lại cháy rồi, hôm qua đánh giết đến Võ Minh ở Hoành Thành, quấy rối đến đất trời đảo lộn.”
Nghe đối phương nói xong, Chu Hàn lập tức cau mày.
Anh lập tức hỏi lại một câu: “Trình Hữu Vọng đâu?”
Hội trưởng thứ ba Trình Hữu Vọng lần trước đã từng giao đấu với Chu Hàn, vì chuyện của nhà họ Hào.
Nhưng mà sau này Trình Hữu Vọng chịu thua, điều này khiến cho ấn tượng của Chu Hàn về Trình Hữu Vọng có chút sâu đậm.
“Trình Hữu Vọng anh ta bị thương nặng, lúc này còn đang ở bệnh viện hôn mê chưa tỉnh.” Ông lão ở bên đầu điện thoại bên kia lên tiếng giải thích: “Còn có một nhà họ Hào nữa, hình như là chủ nhân nhà họ Hào ở Hoành Thành bị người của Như Liệt đoàn tiêu diệt ngay tại chỗ, chết rất thê thảm.”
“Đúng rồi, đằng sau Như Liệt đoàn hình như có một bàn tay đen đang thao túng.”
“Nguyên soái ngài cũng biết đó, lực sát thương của Như Liệt đoàn cực lớn, lại luôn không có ai có tư cách làm thủ lĩnh, cũng không biết lần này là thủ lĩnh từ đâu tới.”
Sau khi nghe đối phương giải thích xong, Chu Hàn đột nhiên rơi vào trầm tư.
“Chu Tước, Huyền Vũ, ở lại hộ tống Tô Hàm đi đến biệt thự Hoắc Thị.” Chu Hàn nhanh chóng quyết định, đồng thời cúp điện thoại, lên tiếng phân phó: “Bốn đại chiến thần còn lại cùng tôi đi đến Hoành Thành một chuyến, nhanh lên.”
Dứt lời, anh dẫn đầu đi vào bến tàu rồi lên thuyền.
“Tuân mệnh.” Sau người là bóng dáng của bốn đại chiến thần, cùng với sáu đại chiến thần đồng thanh trả lời.
Lúc Chu Hàn lên thuyền rời đi, phía sau truyền đến giọng nói tràn đầy lo lắng của Tô Hàm: “Chu Hàn, anh nhất định phải bình an trở về.”
Mặc dù Tô Hàm không biết Chu Hàn nhận được cuộc điện thoại như thế nào, cũng không biết anh cùng với người bên kia đầu điện thoại nói cái gì.
Nhưng mà, giờ này Tô Hàm vô cùng lo lắng cho Chu Hàn.
Cô chỉ có một ý niệm, đó chính là Chu Hàn được tốt lành.
Chỉ cần Chu Hàn tốt lành, cô mới tốt lành.
Nếu như Chu Hàn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Tô Hàm cũng sẽ đòi sống đòi chết.
Sắp hoàng hôn, Chu Hàn mang theo bốn đại chiến thần bước lên bến tàu Hoành Thành.
Mà lúc này bến tàu Hoành Thành đã có người tiếp đón, sau khi Chu Hàn xuất hiện, lập tức có người của Võ Minh đến đón tiếp.
“Xin hỏi ngài là Chu Nguyên soái sao? Tôi là người do hội trưởng thứ nhất phái đến tiếp đón ngài.” Một đệ tử của Võ Minh đến gần Chu Hàn vẻ mặt đầy cung kính nói.
Chu Hàn nghe vậy gật gật đầu, ánh mắt chợt lóe, nhìn vào một đám người tinh nhuệ phía sau.
Xem ra Võ Minh rất coi trọng anh, đồng thời cũng nói rõ, nguy cơ mà lần này Võ Minh phải đối mặt không phải là chuyện nhỏ.
“Là tôi.” Chu Hàn hơi gật đầu, xem như chào hỏi qua, sau đó ngồi vào trong chiếc siêu xe của đối phương đưa tới.
“Đi thôi.” Anh lên tiếng nhắc nhở một câu, ánh mắt ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
Hoành Thành, đây là lần thứ hai Chu Hàn đến đây.
Lần đầu tiên đến vẫn là vội vàng đến rồi đi, căn bản không có thưởng thức phong cảnh của nơi này.
Hôm nay nhìn thấy không thể không nói, phong cảnh của Hoành Thành quả thực không tồi, rất đẹp mắt.
Không đến hai mươi phút, xe đã dừng tại Võ Minh.
Một đám đệ tử tinh anh lúc trước đến bến tàu tiếp đón lập tức ra khỏi đoàn xe phía sau, trong nháy mắt đã xếp tầng tầng lớp lớp bảo vệ Chu Hàn
Chu Hàn không quen bị người khác tiền hô hậu ủng, lập tức lên tiếng nói một câu: “Không cần phải bảo vệ tôi như vậy, thực sự không cần.”
Dứt lời, anh lập tức vẫy vẫy tay, ra hiệu mọi người tản đi.
Nhưng trong đám người tinh nhuệ đột nhiên lại xuất hiện một người không biết sống chết.
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Hàn, rất không khách khí nói ra một câu: “Anh đừng có được cho mặt mũi mà lại không cần.”
Người của Võ Minh từ trước đến nay vô cùng bá đạo, tự cho là đặc biệt có thể đánh đấm.
Mà nhóm người hôm nay được phái ra để đi tiếp đón Chu Hàn, càng là những người tinh nhuệ trong những người tinh nhuệ của Võ Minh.
Cho nên bọn họ rất hết sức tự cao tự đại, cảm thấy bản thân là người tài nhưng lại không được trọng dụng.
Hơn nữa, bọn họ vốn dĩ cho rằng người mà bọ họ tiếp đón là đại nhân vật nào.
Kết quả sau khi phát hiện ra đó là một người đàn ông không quen biết, cả bọn đều rất không phục.
“Mặt mũi?” Chu Hàn hơi nhíu mắt lại, quay đầu liếc nhìn người nói chuyện một cái.
Vốn dĩ anh không thèm so đo tính toán với những tên này.
Nhưng nghĩ lại thì bọn họ là một trong những người của Võ Minh do một tay ông lão đó sáng lập.
Nếu đã là người của Võ Minh, Chu Hàn đương nhiên muốn thay ông lão quản lý.
“Nói lại lần nữa những lời cậu vừa mới nói.” Trên người Chu Hàn lộ ra một uy thế chèn ép, đôi mắt kia khiến cho đối phương cảm thấy lưng như bị kim đâm.
“Cái gì mà nói lại một lần nói lại hai lần?” Cái tên đệ tử Võ Minh kia hoàn toàn không biết sống chết, anh ta tiếp tục kêu la: “Anh không cần mặt mũi hôi thối, nghe rõ chưa?”
Chu Hàn nghe vậy sắc mặt lập tức sầm xuống.
Mà tên đệ tử Võ Minh kia nhìn thấy Chu Hàn không nói nữa, còn tưởng rằng anh sợ rồi.
Lập tức diễu võ dương oai, tiếp tục kêu gào: “Cũng không biết hội trưởng thứ nhất nghĩ cái gì, thế mà lại phái chúng tôi đến tiếp đón anh, đây là trò đùa sao, thật là khôi hài.”
Nhưng anh ta vừa dứt lời, một thân ảnh từ trong chỗ tối đột nhiên lao ra.
“Thanh Long, không vội.” Chu Hàn hướng về người vừa xuất hiện phân phó một tiếng, ánh mắt nhìn qua tên đệ tử Võ Minh đang kêu gào kia.
“Nguyên soái, thằng nhóc này quá ngang ngược rồi.” Thanh Long căm giận bất bình: “Thế mà cậu ta lại dám sỉ nhục ngài.”
Mà tên đệ tử kia nghe thấy vậy chẳng những không để bụng, mà ngược lại còn chỉ vào mũi Thanh Long mà mắng: “Sỉ nhục anh ta thì sao? Tôi còn chưa có sỉ nhục anh đâu. Anh thì là cái thá gì…”
Không đợi anh ta nói hết câu, đột nhiên một tiếng cảnh báo vang lên.
Ngay sau đó liền vang lên một tiếng la hét: “Cẩn thận kẻ địch tập kích, kẻ địch tập kích.”
Ngay lập tức, một đám đệ tử Võ Minh bỗng chốc rối loạn trận tuyến.
Mà cái tên đệ tử vừa nãy mới mắng chửi Chu Hàn kia lập tức quay đầu chạy, xem ra chắc là chạy vào bên trong kêu người.
Chu Hàn thấy vậy lập tức lắc lắc đầu cười khổ một tiếng.
Anh thế nào cũng không nghĩ đến, ông bạn già thuộc hạ dưới tay ngày xưa thế mà lại nuôi dưỡng ra một đám phế vật thế này.
“Ha ha, xem ra còn biết tiến biết lùi.” Thanh Long lên tiếng châm chọc nói: “Mấy tên này còn biết sợ chết.”
Chu Hàn lắc lắc đầu, mang theo Thanh Long đi vào bên trong.