Mặc dù nàng nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Quyền Mạch Ngự nghe thấy.
Đột nhiên Tư Tuyết cảm thấy không khí xung quanh mình lạnh hẳn đi. Tư Tuyết vừa ngẩng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự thì cằm của nàng liền bị hắn bóp một cái, sau đó thấy Quyền Mạch Ngự đang tức giận nhìn mình.
“Tư Tuyết, ngươi nghe kỹ những gì trẫm nói đây, sau này không được phép nhắc nam nhân nào khác trước mặt của trẫm. Nếu ngươi đã cảm thấy trẫm là người tốt nhất thì sau này không được có ý định rời khỏi trẫm. Có trẫm ở đây, ngươi sẽ không còn bị bắt nạt nữa.” Quyền Mạch Ngự dùng sức bóp cằm của Tư tuyết, gằn từng chữ mà nói.
Hắn không quên những lời mà người nữ nhân này nói nãy giờ, nàng nói khi còn bé luôn bị người ta bắt nạt, vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, hắn liền muốn giết người.
Nếu như lúc còn nhỏ hắn có thể bảo vệ nàng thì bây giờ có thể nàng đã không chống đối hắn, và nàng cũng là của hắn rối.
Tư Tuyết đã bị Quyền Mạch Ngự hù dọa, cứ ngơ ngác mà gật đầu.
Thấy Tư Tuyết gật đầu thì vẻ mặt của Quyền Mạch Ngự mới dịu đi một chút. Sau đó, hai tay của Quyền Mạch Ngự ôm lấy mặt của Tư Tuyết, nhìn Tư Tuyết, đột nhiên cúi người hôn trán Tư Tuyết.
Ngay lúc đó, nhịp tim của Tư Tuyết lệch vài nhịp, gương mặt nàng đỏ bừng, nàng chỉ biết đứng đó mà ngây ngốc nhìn Quyền Mạch Ngự.
Hắn, hắn, hắn… ăn đậu hũ của nàng!
“Giường của ngươi đã bị hư rồi, đêm nay đến chỗ của trẫm ngủ đi.” Quyền Mạch Ngự ôm Tư tuyết vào lòng, thấp giọng nói.
Tư Tuyết không có gì để nói.
“Không muốn, ngài sẽ bắt nạt ta.” Tư Tuyết hờn dỗi nói.
Nàng là ai, là Tư tuyết, đường đường là nữ hoàng súng máy với khả năng ẩn núp và theo dõi đều đạt hạng cao, thế mà sau khi đến đây vừa gặp phải đại ma đầu này đã biến thành một kẻ nhút nhát...
“Trẫm sẽ không làm gì ngươi đâu.” Quyền Mạch Ngự bình tĩnh nói.
“Vậy cũng không được!” Tư Tuyết đẩy Quyền Mạch Ngự ra.
Nàng cũng cần giữ mặt mũi mà?
Nhưng Quyền Mạch Ngự hoàn toàn không cho nàng có cơ hội phản kháng, hắn ôm ngang nàng lên đi đến nội điện.
“Này, ngài làm gì vậy?!” Tư Tuyết giật mình, vội vàng ôm cổ Quyền Mạch Ngự, trừng mắt nhìn hắn.
“Đương nhiên là đến chỗ trẫm, mấy ngày nữa sẽ đi quân doanh nên ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt.” Quyền Mạch Ngự nói rất là nghiêm túc.
Lúc này, Tư Tuyết có chút không nói nên lời, nàng nhếch miệng khinh thường.
Hắn nói gì cũng hay hết, nếu có bản lĩnh thì để nàng ngủ trên giường, còn hắn thì ngủ trên sàn đi.
“Vừa rồi có làm ngươi sợ không?” Quyền Mạch Ngự im lặng thật lâu, đột nhiên hỏi.
Nghe Quyền Mạch Ngự hỏi, Tư Tuyết sững sờ, sau đó ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự.
Hai người nhìn nhau một lúc, Tư tuyết nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, lại phát hiện nhịp tim của mình đã trở nên rối loạn.
Chết tiệt, tại sao lại có loại cảm giác này? Nàng động lòng? Không có khả năng, nàng chỉ thích Lăng Chiến.
“Đúng vậy.” Tư tuyết phồng má lên, nói.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự chỉ cảm thấy rất đáng yêu, không nhịn được nên cười lên một tiếng.
“Ngươi nói xem, vừa rồi có phải ngươi và trẫm đã gây nhau trên giường không?” Quyền Mạch Ngự hỏi.
Suýt thì Tư Tuyết bị sặc chết bởi nước bọt của mình.
Hình như vừa rồi nàng và Quyền Mạch Ngự đã gây nhau trên giường thật, còn làm giường bị sập nữa, hình ảnh này cũng quá kỳ quái.
“Hừ, ngài còn không biết xấu hổ mà nói nữa à, lúc nãy ngài làm ta bị đau đấy…” Tư Tuyết tức giận đập vào ngực của Quyền Mạch Ngự..