Vân Hiên và Hàn Hâm đều ngẩn người, thật sự không dám tin vào mắt mình.
Một túi tiền to như thế từ đâu đến vậy?
“Nào, Vân Hiên đại nhân, lặp lại lần nữa xem lại là quỷ nghèo hả? Có muốn ăn sáng nữa không hả?” Tư Tuyết đắc ý nhìn Vân Hiên, dáng vẻ đó thật sự không thể chịu nổi.
“Ngươi lấy tiền ở đâu?” Vân Hiên không nhịn được hỏi.
Rõ ràng hôm qua tên này còn nghèo rớt mồng tơi cơ mà.
“Chủ tử cho ta.” Tư Tuyết thật thà nói.
Lần này Vân Hiên và Hàn Hâm lại sững sờ lần nữa, họ liếc nhau rồi nhìn về phía Tư Tuyết.
“Chủ tử đã tới sao?” Vân Hiên hỏi.
“Ừ.” Tư Tuyết gật đầu: “Được rồi, đi tìm tiệm cơm ăn cơm nào.”
Vừa nghĩ đến những lời mà đêm qua Quyền Mạch Ngự nói thì đến giờ nàng vẫn tức mà không có chỗ để phát tiết.
Vân Hiên vội vàng đồng ý, hắn ta không quan tâm nhiều, tìm tiệm cơm quan trọng hơn, hắn ta sắp chết đói rồi.
Sau đó mấy người ngồi xuống ở cửa tiệm sát vách.
“Mấy vị khách quan muốn gọi món gì ạ?” Tiểu nhị của cửa tiệm đến trước mặt Tư Tuyết, cười hỏi.
Tư Tuyết nghĩ rồi nhìn về phía Vân Hiên.
“Người sành ăn, ngươi muốn ăn gì?” Tư Tuyết hỏi.
Nghe Tư Tuyết hỏi mình, Vân Hiên cũng hơi ngẩn người, sau đó nhìn về phía Hàn Hâm, Hàn Hâm cũng đang chờ câu trả lời của hắn ta.
“Có bánh bao không?” Vân Hiên hỏi.
“Có ạ.” Tiểu nhị vội vàng trả lời.
“Vậy có vằn thắn và quẩy không?” Vân Hiên nghĩ ngợi rồi tiếp tục hỏi.
Tiểu nhị lại vội vàng gật đầu nói có, thấy dáng vẻ chuyên nghiệp của Vân Hiên, Tư Tuyết không nhịn được nở nụ cười.
“Vậy mỗi người bọn ta lấy một bát vằn thắn và bánh quẩy, lại lấy thêm một lồng bánh bao nữa.” Vân Hiên nói với tiểu nhị.
Tiểu nhị vội vàng đồng ý sau đó lui xuống.
Rất nhanh sau đó bữa sáng của bọn họ đều đã được dọn lên.
“Ta dạy ngươi cách ăn, học theo ta này.” Vân Hiên nói với Tư Tuyết.
“Ngươi chắc chắn không?” Tư Tuyết nhìn vằn thắn trước mặt hỏi.
Vân Hiên dùng sức gật đầu, hắn ta tách bánh quẩy trong tay ra thành từng đoạn, ngâm vào trong vằn thắn, bánh quẩy lập tức mềm ra.
“Ăn thế này này, ngon lắm.” Vân Hiên nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết nửa tin nửa ngờ học theo dáng vẻ của Vân Hiên, tách bánh quẩy ra thành từng đoạn, bỏ vào trong vằn thắn, Hàn Hâm thấy bọn họ ăn như vậy cũng học theo.
Cuối cùng Tư Tuyết và Hàn Hâm đều nhất trí cho rằng thật sự ăn rất ngon.
“Ôi Tư Tuyết này, ta nói không phải chứ ngươi trở về đi, đừng bán cải trắng nữa, đắt như vậy cũng sẽ chẳng có ai mua đâu.” Vân Hiên cắn bánh bao trong miệng, nói với Tư Tuyết.
“Không được, nhất định phải bán, có chết cũng không quay về.” Tư Tuyết tập trung ăn, không thèm nhấc đầu lên chút nào.
Nghe câu trả lời của Tư Tuyết, Vân Hiên không nhịn được mà lắc đầu bất đắc dĩ.
Hắn ta không biết sao Tư Tuyết đột nhiên ầm ĩ muốn đi như vậy, chẳng lẽ chủ tử đối xử không tốt với nàng sao?
Cho dù chủ tử đối xử không tốt với nàng thì hắn ta đối xử với nàng không tốt sao?
“Được rồi, mau ăn đi, ăn xong các ngươi đi bán cải trắng.” Tư Tuyết cắm đầu ăn, nói với Vân Hiên.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Vân Hiên hơi sững sờ nhìn Tư Tuyết.
“Cái gì gọi là bọn ta đi bán cải trắng hả, ngươi thì sao? Ngươi định làm gì?” Vân Hiên hỏi.
“Ta còn việc khác phải làm.” Tư Tuyết trả lời.
Vừa nghe thấy câu trả lời này thì Vân Hiên lập tức không vui nữa, hắn ta tức giận đứng dậy, còn vỗ bàn một cái.
“Tư Tuyết ngươi được lắm, ngươi muốn lười biếng phải không?” Vân Hiên hét lên với Tư Tuyết.