“Tìm gì vậy?” Giọng nói thanh thuý của Tư Tuyết bỗng vang lên sau lưng.
Ba người cùng sửng sốt, cơ thể cứng đờ, xoay người nhìn về hướng âm thanh thì thấy Tư Tuyết Đang đứng trước mặt mình. Vai nàng vác một cây gậy, trên gậy có treo vài con gà rừng.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi...” Vân Hiên thấy Tư Tuyết thì giận sôi máu, giận đến mức không nói nên lời.
“Ta? Ta thì sao?” Tư Tuyết cũng ngạc nhiên nghi ngờ hỏi.
Vân Hiên tiến lên vài bước giơ tay chuẩn bị vỗ đầu Tư Tuyết nhưng hắn ta chưa kịp vỗ, Thừa Ảnh đã vội vã bắt lấy tay Vân Hiên. Tư Tuyết chớp mắt ngơ ngác nhìn Vân Hiên.
“Không được đụng vào nàng ấy.” Thừa Ảnh nói với Vân Hiên.
Vân Hiên nhìn Thừa Ảnh nhưng vẫn tức phát điên.
“Ngươi nói xem nàng ấy có đáng bị đánh không?” Vân Hiên thở phì phò nhìn Thừa Ảnh gào to.
Nha đầu chơi trò mất tích không nói tiếng nào làm họ tìm nàng khắp nơi, lo lắng nhiều như vậy.
Nghe Vân Hiên nói, Tư Tuyết ngơ ngác, ý hắn ta là sao?
Thừa Ảnh cũng sửng sốt một lúc rồi gật đầu.
Thất Thừa Ảnh gật đầu, mặt Tư Tuyết biến thành dấu chấm hỏi màu đen.
“Ta đã làm gì sai mà các ngươi lại vậy.” Tư Tuyết ngơ ngác nhìn mọi người hỏi.
Đúng là, nàng đã làm gì bọn họ đâu.
“Vậy ngươi đừng ngăn ta để ta dạy nàng ấy một bài học.” Vân Hiên hát tay Thừa Ảnh ra tức hộc máu nói.
“Làm gì vậy, ngươi có chắc ngươi đánh thắng được ta không?” Tư Tuyết nhìn Vân Hiên như thể mình là người ngoài cuộc.
Nàng đang nghi ngờ có phải bọn họ đang hợp nhau lại chỉnh nàng hay không, nàng chỉ đi bắt vài con gà rừng chuẩn bị nướng ăn thôi, có làm gì trêu bọn họ đâu.
“Không được, Vân Hiên, Hoàng thượng nói không được đụng vào…” Thừa Ảnh vội vã nói.
Tư Tuyết nhíu mày, căn cứ theo tình huống này, đáng lẽ Thừa Ảnh phải đánh Vân Hiên một trận chứ, sao lại chặn không cho ra tay?
Giằng co một lát, Tư Tuyết nhìn Úy Dực.
Nếu mọi người đang trêu nàng, chắc chắn Úy Dực sẽ không tham gia.
“Úy Dực, ngươi nói đi, có phải các ngươi đang chỉnh ta hay không?” Tư Tuyết nhìn Úy Dực chằm chằm hỏi.
Úy Dực nhìn Tư Tuyết rồi thở dài: “Tư Tuyết cô nương, lần sau đừng chạy lung tung nữa.”
Nghe Úy Dực nói, Tư Tuyết sửng sốt rồi im lặng nhìn Vân Hiên: “Vì chuyên này thôi á?”
Vân Hiên trừng mắt nhìn Tư Tuyết rồi nhặt cây gậy dưới đất nhìn sang Thừa Ảnh.
“Không được đụng vào nàng ấy, ta dùng cái này được không?” Vân Hiên tức giận hỏi Thừa Ảnh.
“Được.” Thừa Ảnh tự hỏi một chốc rồi gật đầu.
Tư Tuyết sững sờ chưa kịp phản ứng lại thì Vân Hiên đã cầm gậy quơ về phía nàng. Tư Tuyết giật mình, vội vã lùi về sau tránh đi.
Nàng mới vừa trốn, gà rừng trong tay suýt rơi xuống đất.
Tư Tuyết ngạc nhiên nhìn gà rừng rồi nhìn Vân Hiên vẫn đang tiếp tục quơ cây về phía này.
Tư Tuyết không quan tâm đến sự tấn công của Vân Hiên, nàng trốn liên tục, tập trung vào gà rừng trên vai.
Lát nữa nàng còn muốn nướng gà ăn mà.
Vốn dĩ cho rằng Vân Hiên chỉ nói vậy thôi nhưng không ngờ Vân Hiên càng đánh càng hăng. Ban đầu Tư Tuyết chỉ tùy tiện tránh đi nhưng sau đó tốc độ Vân Hiên càng lúc càng nhanh.