Thoáng chốc Thanh Nha cầm một tấm bản đồ đến đưa cho Tư Tuyết, Tư Tuyết duỗi tay nhận rồi lăn qua mở bản đồ ra.
“Cô nương, ngài cần bản đồ làm gì?” Thanh Nha nghi ngờ hỏi Tư Tuyết.
Tư Tuyết nhìn Thanh Nha, cười cười ngoắc tay với nàng ấy: “Lại đây chỉ những quốc gia trên bản đồ cho ta đi.”
Nghe Tư Tuyết nói, Thanh Nha sửng sốt nhưng vẫn bước sang.
“Đây là Cô Vực đúng không?” Tư Tuyết chỉ vào một chỗ hỏi.
Thanh Nha nhíu mày quan sát thật kỹ rồi gật đầu với vẻ không xác định lắm.
“Chắc vậy…” Thanh Nha trả lời ngập ngừng.
Nàng ấy không hiểu bản đồ này và cũng không biết gì về các quốc gia xung quanh.
Tư Tuyết nhìn Thanh Nha là biết nàng ấy không biết gì, thở dài bất đắc dĩ.
“Ngươi hỏi nàng ấy thế chẳng bằng hỏi ta!” Vân Hiên nói với Tư Tuyết.
“Vân Hiên đại nhân.” Thanh Nha thấy Vân Hiên thì vội vàng hành lễ.
Tư Tuyết bật cười nhìn Vân Hiên rồi nhìn sang Thanh Nha: “Thanh Nha, ngươi ra ngoài trước đi, ta bảo hắn chỉ cho ta là được.”
“Dạ.” Thanh Nha trả lời rồi đứng dậy lui ra ngoài.
Sau khi Thanh Nha đi rồi, Tư Tuyết cười ranh mãnh với Vân Hiên làm Vân Hiên thấy lạnh sống lưng.
“Nào nào nào, Vân Hiên đại nhân, đến giảng cho ta nghe đi. Tư Tuyết đẩy bản đồ ra ngoài nói với Vân Hiên.
Sao nàng lại đi hỏi Thanh Nha mà quên mất Vân Hiên chinh chiến nhiều năm nên chắc chắn sẽ hiểu bản đồ này.
Nghe Tư Tuyết nói, Vân Hiên cười cười, ngồi xuống chỗ của Thanh Nha.
“Chỗ này là Cô Vực đúng không?” Tư Tuyết chỉ vào một khu vực trên bản đồ hỏi Vân Hiên.
Đây là quốc gia rộng nhất nằm bên phải bản đồ, bên trái nó có năm quốc gia.
“Đúng vậy, đây là Cô Vực. Bởi vì nó bị ngăn cách cô lập nên được gọi là Cô Vực.” Vân Hiên gật đầu nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết hiểu, gật đầu.
Sau đó Vân Hiên duỗi tay kéo tấm bản đồ qua, nhìn thoáng qua Tư Tuyết. Hắn ta thấy nàng nằm nghiêng, chăn tuột xuống phân nửa.
“Ngươi nên đắp kín chăn, nếu không dễ bị cảm lạnh lắm.” Vân Hiên nói với Tư Tuyết.
Nghe Vân Hiên nói, Tư Tuyết bất ngờ, sau đó vươn tay kéo chăn bọc kín mít rồi tiếp tục nhìn bản đồ.
“Năm quốc gia bên cạnh là Đông Lăng, Nam U, Tây Ninh, Bắc Dương và Quan Cao.” Vân Hiên chỉ năm ngón tay vào năm quốc gia.
Tư Tuyết quan sát thật kỹ, quốc gia gần Cô Vực nhất là nước Đông Lăng và nước Nam U. Toàn bộ lãnh thổ Đông Lăng đều giáp với Cô Vực còn Nam U chỉ giáp một phần, các lãnh thổ còn lại thì nằm kế bên Đông Lăng.
Đông Lăng nằm giữa Cô Vực và ba quốc gia khác.
Trong số năm quốc gia, Đông Lăng là nước có lãnh thổ nhỏ nhất. Nếu họ gây thù chuốc oán với các nước láng giềng thì sẽ rất khổ.
“Đông Lăng và Cô Vực có tình hữu nghị sâu sắc. Đông Lăng giàu tài nguyên nên tất nhiên sẽ bị bốn quốc gia còn lại nhắm như hổ rình mồi, hằng năm Đông Lăng đều tiến cống một ít bảo vật cho Cô Vực chúng ta. Sau đó Cô Vực sẽ phái quân đóng đô ở Đông Lăng, phòng ngừa các quốc gia khác tấn công Đông Lăng.” Vân Hiên giải thích với Tư Tuyết.