Hi Thần lập tức sợ tới mức mặt mày tái mét, vừa định mở miệng la to thì Triệt Dịch đã điểm huyệt câm của nàng ta.
Không thể để cho Hi Thần nói chuyện nữa, nếu không mọi chuyện sẽ càng phiền phức hơn.
Hi Thần giật mình, nàng ta trừng mắt nhìn Triệt Dịch rồi mở miệng nhưng lại chỉ có thể phát ra một chút âm thanh vụn vặt.
“Ừm… Nên xử lý như thế nào nhỉ? Chuyện này quả là một vấn đề ấy chứ…” Tư Tuyết vừa mân mê lọn tóc của chính mình vừa bâng quơ nói, khóe miệng nàng còn nở nụ cười.
Hi Thần trừng to mắt nhìn Tư Tuyết.
“Trừng cái gì mà trừng, bây giờ bản cô nương muốn ngươi sống là sống, muốn ngươi chết là chết!” Tư Tuyết trừng mắt lại với Hi Thần, thở phì phì mà quát lên.
Triệt Dịch nghe Tư Tuyết nói vậy thì dùng sức cắn răng, cuối cùng hắn ta ôm quyền với Tư Tuyết.
“Cô nương, mong ngài tha cho Hi Thần lần này, tuyệt đối sẽ không có lần sau.” Triệt Dịch nói với Tư Tuyết.
Hi Thần lập tức trừng Triệt Dịch. Nàng ta muốn tiến lên nhưng bả vai lại bị Úy Dực đè lại, nàng ta lại quay đầu trừng mắt với Úy Dực.
“Hừ, người và nàng ta đều cùng một bọn, vì sao ta phải nghe lời ngươi?” Tư Tuyết hừ một tiếng, nàng vẫn cực kỳ không hài lòng.
Thật là, hắn ta biết người thả Nam Thiên Ức ra là Hi Thần mà lại xin tha giúp nàng ta. Đừng tưởng nàng không biết, nếu như nàng là người bị hiềm nghi thì chắc chắn sẽ không có người nào trong số họ đứng ra giải thích giúp nàng. À mà cũng không đúng, còn có Quyền Mạch Ngự và Vân Hiên là tin tưởng nàng.
Cũng may là còn có người tin nàng, nếu không nàng sẽ tức chết mất.
Triệt Dịch nhìn về phía Vân Hiên, trong ánh mắt hắn ta có chút đấu tranh, giãy giụa: “Vân Hiên, tốt xấu gì thì ngươi cũng đã quen biết Hi Thần nhiều năm như vậy rồi, ngươi phải giúp nàng ấy chứ.”
Vân Hiên vốn đang như người lạc vào cõi thần tiên bỗng nhiên bị Triệt Dịch điểm danh, hắn lập tức giật mình.
Sở dĩ hắn không giúp Hi Thần cầu tình với Tư Tuyết là vì hắn nghĩ Tư Tuyết sẽ không muốn mạng của Hi Thần, nên cũng không nói gì.
“À…” Một lúc lâu sau Vân Hiên lấy lại tinh thần, rồi sau đó hắn đẩy nhẹ Tư Tuyết.
“Vậy, Tư Tuyết, ngươi đừng nóng giận nữa, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi, có đúng không?” Vân Hiên nói với Tư Tuyết.
Nghe thấy lời này của Vân Hiên, Tư Tuyết hơi hơi nheo mắt lại. Nàng ngẩng đầu liếc nhìn về phía Vân Hiên, mím môi rồi bỗng nhiên cười với hắn ta.
Vân Hiên vừa nhìn thấy nụ cười của Tư Tuyết liền ngơ ngác tại chỗ, khuôn mặt bất giác nóng như bị lửa đốt vậy.
“Nha đầu nhà ngươi, cười cái gì mà cười, mau trả lời câu hỏi của ta đi chứ.” Vân Hiên quay đầu dời mắt sang nơi khác, không dám nhìn Tư Tuyết.
Tư Tuyết vẫn nhè nhẹ cười như trước, quả thật khác xa so với một Tư Tuyết thích châm chọc ban nãy.
“Vừa rồi Vân Hiên đại nhân tin tưởng ta nên ta nhất định phải nể mặt đại nhân rồi, Ngươi nói có phải hay không, Vân Hiên đại nhân?” Tư Tuyết hì hì cười rồi nói với Vân Hiên.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Tư Tuyết, khuôn mặt Quyền Mạch Ngự bỗng đen lại, hắn đè đầu Tư Tuyết xuống.
“Đừng có cười hì hì mãi như thế, ngươi muốn xử lý nàng ta ra sao, mau nói nhanh đi.” Quyền Mạch Ngự tức giận mà nói một câu.
Tư Tuyết bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường.
“Chuyện này đương nhiên là nghe theo lời Vân Hiên đại nhân, bỏ qua cho nàng ta rồi.” Tư Tuyết dõng dạc nói.
“Nghe theo nàng.” Quyền Mạch Ngự im lặng một lát rồi chỉ nói ra ba từ.
Triệt Dịch vừa nghe thấy Quyền Mạch Ngự nói buông tha cho Hi Thần liền kích động.
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Triệt Dịch bày tỏ biết ơn với Quyền Mạch Ngự.
Còn Hi Thần vẫn bày ra vẻ mặt thù hận mà trừng Tư Tuyết. Rõ ràng nàng ta mới là người phải cao cao tại thượng kia mới đúng chứ! Vì sao, vì sao cuối cùng lại là Tư Tuyết bỏ qua cho nàng ta!?