Tư Tuyết chỉ cảm giác mình sắp tức đến mức muốn nổ phổi rồi.
Đâu phải nàng tức giận bình thường, nàng thật sự giận đến mức muốn xé xác Quyền Mạch Ngự ra, hắn đi tìm Tinh Sa mà không chịu mang theo nàng?
Cái gì cũng không nói cho nàng, có phải là nếu nàng không hỏi thì hắn sẽ im hơi lặng tiếng mà đi không?
"Tức giận! Chủ tử, ta không bao giờ quan tâm tới ngài nữa!" Tư Tuyết thở phì phò nhìn Quyền Mạch Ngự quát một tiếng.
Sau đó, Tư Tuyết xuống giường muốn đẩy Quyền Mạch Ngự ra ngoài.
"Ngài đi ra ngoài, đi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngài nữa!" Tư Tuyết lấy tay muốn đẩy Quyền Mạch Ngự đi.
Bây giờ nàng cứ thấy hắn là lại tức.
Quyền Mạch Ngự nhăn mày lại, nắm chặt cổ tay của Tư Tuyết kéo nàng sang một bên, đè ở trên bàn.
"A..." Cạnh bàn cứng rắn làm đau thắt lưng của Tư Tuyết, Tư Tuyết không nhịn được cau mày rên lên.
"Ngươi đang làm ầm ĩ cái gì thế? Không phải trẫm đã nói với ngươi là đi làm cái gì rồi sao, sao ngươi còn cố tình gây sự?" Quyền Mạch Ngự híp mắt lại, trầm giọng nói.
Tư Tuyết mím chặt môi, trong lòng rất là tủi thân.
"Ngài đừng để ý đến ta, đi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngài." Tư Tuyết tiếp tục đẩy Quyền Mạch Ngự.
Đi tìm Tinh Sa mà không mang theo nàng, mối thù này nàng ghi nhớ.
Quyền Mạch Ngự cũng mím chặt môi, không biết tại sao Tư Tuyết lại tức giận như thế. Rõ ràng là cái gì hắn cũng đã nói với nàng, nàng lại còn nói không để ý tới hắn, còn có nữ nhân nào khó dỗ hơn người này không?
"Ngoan ngoãn, chờ trẫm trở về rồi đi quân doanh với ngươi, lần này tuyệt đối không đổi ý." Quyền Mạch Ngự nhẹ nhàng nói.
Vừa nói, tay của Quyền Mạch Ngự vừa sờ vào eo của nàng, nhưng mà hắn chưa chạm vào được đã bị Tư Tuyết đẩy ra.
"Ngài đi đi! Ta không muốn nhìn thấy ngài!" Tư Tuyết dùng hết sức lực của cơ thể đẩy Quyền Mạch Ngự ra phía ngoài.
Bây giờ nàng cũng không muốn để ý đến hắn, chứ đừng nói tới việc để cho hắn ăn bớt, mở tưởng!
Đang lúc tức giận, Tư Tuyết lại nghĩ đến tối ngày hôm qua Quyền Mạch Ngự cứ gọi tên U Nhi làm nàng càng tức giận thêm.
Quyền Mạch Ngự thật sự không biết nên làm như thế nào, bây giờ hắn có chuyện cần phải làm, cũng không thể giải thích với Tư Tuyết, cứ như vậy mà bị Tư Tuyết đẩy ra ngoài.
Tiếng "Ầm" thật lớn vang lên, Tư Tuyết đóng cửa lại, Quyền Mạch Ngự bị ngăn ở bên ngoài.
Thanh Nha ở cách đó không xa đúng lúc thấy cảnh tượng này thì sợ đến mức há to miệng. Chuyện gì đang diễn ra thế này, Hoàng Thượng bị cô nương đuổi ra hả!?
Nàng ấy không nghe được bên kia nói cái gì nhưng có thể nhìn thấy. Thấy tình cảnh trước mắt, sợ hãi ở trong lòng nàng ấy thật sự không phải là ít.
Quyền Mạch Ngự đứng tại chỗ một lúc lâu, không nói gì cả mà xoay người đi.
Chờ đến lúc Quyền Mạch Ngự rời đi, Thanh Nha mới dám chậm rãi đi tới, lấy tay gõ cửa.
"Cút ngay!" Bên trong truyền tới tiếng thét của Tư Tuyết làm cho Thanh Nha cũng bị dọa cho giật mình.
"Cô nương, là ta..." Thanh Nha nhỏ giọng nói.
Cô nương của nàng ấy thật là quá dũng mãnh, tiếng thét vừa nãy cũng xém hù chết nàng ấy rồi.
Nghe được tiếng là của Thanh Nha, Tư Tuyết vội vàng mở cửa ra kéo Thanh Nha vào, trên mặt lộ ra một nụ cười ấm áp tưởng chừng như thành một người khác nhau.
"Thanh Nha, ta có việc muốn nhờ ngươi." Tư Tuyết nói với Thanh Nha.
Thanh Nha hơi sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại: "Ngài có chuyện gì, cứ nói với ta là được."
Tư Tuyết cười cười, xoay người ngồi vào bàn, lấy giấy với bút ra.