Dừng một chút, Tư Tuyết lại nói thêm: “Yên tâm, những người bị ngài giết và ta không cùng một bọn đâu.”
Đương nhiên nàng nhìn ra được Quyền Mạch Ngự đang nghĩ gì trong lòng, nếu nàng là hắn, nàng cũng sẽ nghĩ như vậy.
Câu nói “Dốc sức cho ngài một tháng” làm cho Quyền Mạch Ngự khẽ giật mình. Quyền Mạch Ngư nhìn Tư Tuyết hồi lâu, chỉ nói mấy từ: “Nói khoác mà không biết ngượng.”
Đúng là một tiểu nha đầu kiêu ngạo, thật đúng là lời nào cũng dám nói.
Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, không nói gì.
Có phải nàng nói khoác mà không biết ngượng hay không, về sau nàng sẽ cho Quyền Mạch Ngự biết. Nàng dốc sức cho hắn một tháng, điều kiện tốt như vậy, nếu để cho đám bạn ở hiện đại của nàng biết thì chắc chắn cằm của bọn họ đều sẽ rớt xuống đất.
“Ngươi tưởng những người sống tại Cô Vực này của trẫm chết hết rồi hay sao mà trẫm phải cần một nữ nhân như ngươi hầu hạ?” Quyền Mạch Ngự cười cười, giọng nói có vài phần châm chọc.
“Sao? Giữ một nữ nhân tay trói gà không chặt như ta ở bên cạnh, hoàng thượng không dám à?” Tư tuyết cũng mỉm cười, nụ cười giống như bông hoa nở trong tuyết, thật là đẹp.
Nếu như nàng không đoán sai, Cô Vực mà hắn vừa nói chính là giang sơn của hắn.
Quyền Mạch Ngự khẽ nheo mắt, tra thanh kiếm Thực Hỏa vào vỏ. Hắn nở nụ cười vừa kiêu ngạo vừa xấu xa, nói: “Có gì không dám?”
Hơi nghiêng người, Quyền Mạch Ngự ôm lấy eo của Tư Tuyết, đỡ nàng lên kéo vào trong ngực, mũi chân điểm nhẹ mặt đất rồi bay ra ngoài. Chỉ sau vài nhịp thở, Tư Tuyết đã bị Quyền Mạch Ngự đưa lên không trung.
Mũi chân của Quyền Mạch Ngự thỉnh thoảng chạm nhẹ vào các ngọn cây, mang Tư Tuyết bay giữa không trung theo một cách rất dễ dàng. Điều này cho thấy khinh công và nội lực của nam nhân này rất mạnh.
Quyền Mạch Ngự cảm nhận được nữ nhân trong ngực mình đang rất yếu ớt, tay của nàng thậm chí không thể ôm chặt hắn mà chỉ níu lấy được ống tay áo của hắn. Quyền Mạch Ngự nhíu mày, có vẻ không vui.
“Ôm chặt chút đi, chân của ngươi bị thương, chẳng lẽ cũng làm tay của ngươi yếu đi?” Giọng của Quyền Mạch Ngự không lớn nhưng rất trầm, lại như mang theo một khí thế trời sinh làm người ta có cảm giác bị áp bách.
Nữ nhân này... chẳng lẽ nàng ta không sợ chút nữa hắn sẽ ném nàng xuống sao?
“Ta xin lỗi.” Tư Tuyết hững hờ ngáp một cái: “Ta bị người ta hạ thuốc, tạm thời không có sức nên xin nhờ ngài ôm chặt ta chút nhé, ta cũng không nặng mấy mà đúng không?”
Nếu nàng có sức thì cần gì phải cầu cứu Quyền Mạch Ngự? Cần gì phải trao đổi một tháng tự do của nàng chứ?
Quyền Mạch Ngự bị Tư Tuyết chọc cười, nhìn Tư Tuyết bằng đôi mắt sâu thẳm: “Nha đầu, ngươi thật là dũng cảm, dám nói như vậy với trẫm. Tên của ngươi là gì?”
Ban đầu hắn không nghĩ đến chuyện sẽ giữ Tư Tuyết lại bên cạnh mình. Nàng chỉ là một nữ nhân tay không tấc sắt, chỉ biết gây thêm vướng víu mà thôi. Nhưng vào lúc này, hắn lại có một suy nghĩ khác rằng có lẽ ngày tháng sau này sẽ không còn nhàm chán khi có nữ nhân này ở bên, hoặc là có nàng ở bên người thì con đường chinh phạt sau này sẽ không quá gian khổ.
Hiển nhiên Tư Tuyết không biết Quyền Mạch Ngự đang nghĩ gì trong đầu, nên khi hắn hỏi, nàng trả lời:
“Ta tên là Tư Tuyết.”
“Tuyết ở trong chữ nào?” Quyền Mạch Ngự lại hỏi.
“Tuyết của bông tuyết.” Tư Tuyết tùy ý trả lời, mắt nhìn vào không trung, tựa hồ là đang ngắm phong cảnh.
Mùi máu tươi đã nhạt dần đi theo những cái điểm chân của Quyền Mạch Ngự. Không khí ở thời cổ đại rất trong lành, Tư Tuyết có muốn không thích nơi đây cũng rất khó.