“Hoàng thượng, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo!” Vân Hiên đứng ngoài nói.
Nghe Vân Hiên nói, Tư Tuyết ngạc nhiên.
Quyền Mạch Ngự cũng nhíu mày rồi lên tiếng: “Vào đi.”
“Vâng.” Vân Hiên trả lời rồi mở cửa vào.
Vân Hiên chắp tay với Quyền Mạch Ngự, vẻ mặt sốt ruột làm Quyền Mạch Ngự nhíu mày.
“Hoàng thượng, quân phản loạn và sơn phỉ trên núi hợp tác giết bá tánh xung quanh tạo nên cuộc khủng hoảng cực độ.” Vân Hiên nói với Quyền Mạch Ngự.
Nghe Vân Hiên nói, Tư Tuyết ngạc nhiên.
“Bọn họ dám bắt tay, bây giờ trẫm sẽ dẫn quân qua giải quyết bọn họ ngay!” Quyền Mạch Ngự im lặng vài giây rồi đứng dậy nói, ngữ khí cực kỳ giận dữ.
Tư Tuyết cũng nhíu chặt mày, lúc trước nàng từng đọc một quyển sách về đại cách mạng nước Pháp. Lúc đó nàng đọc thoáng qua thì thấy chữ khủng bố trắng, có phải đây cũng được gọi là khủng bố trắng hay không?
Giết người bằng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, hơn nữa số lượng còn cực kỳ nhiều.
Tư Tuyết nhíu mày rồi bỗng dưng đập bàn hùng hổ đứng dậy.
“Chủ tử, bọn họ đang khiêu khích ngài công khai, chúng ta diệt sạch đám bọn họ, bắt toàn bộ những người chịu đầu hàng làm tù binh, không chịu đầu hàng thì giết sạch!” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự gật đầu cảm thấy Tư Tuyết nói rất đúng.
“Hoàng thượng, Nam U đã bắt đầu Đông Lăng, nếu bây giờ chúng ta không đi giúp Đông Lăng thì có khả năng Đông Lăng sẽ…”
Vân Hiên do dự nói.
Dù Vân Hiên không nói nửa câu sau nhưng không cần nói cũng biết ý hắn ta là gì.
Lúc trước Tư Tuyết đã từng nghe Vân Hiên nói Đông Lăng và Cô Vực có quan hệ thân thiết, bây giờ Nam U lại tấn công Đông Lăng, chắc chắn là cố ý.
Quyền Mạch Ngự nhíu mày bực bội xoa huyệt Thái Dương, im lặng hồi lâu. Vân Hiên và Tư Tuyết cũng lẳng lặng chờ không lên tiếng quấy rầy Quyền Mạch Ngự.
Bởi vì bọn họ biết bây giờ Quyền Mạch Ngự đang lựa chọn, cứu bên này thì chắc chắn bên kia sẽ chìm vào hố sâu.
“Chủ tử, giải quyết quân phản loạn và sơn phỉ đã.” Tư Tuyết đợi một hồi lâu, nói với Quyền Mạch Ngự.
Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự ngước mắt nhìn nàng nhưng lại im lặng không nói gì.
Vân Hiên cũng nhìn Tư Tuyết, cắn răng nói: “Tư Tuyết, ngươi để hoàng thượng định đoạt.”
“Chủ tử, thật đó, nghe ta đi. Nếu muốn bình định tứ hải, trước hết phải đắc nhân tâm.” Tư Tuyết trầm giọng nói.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, im lặng một lát rồi duỗi tay nắm tay Tư Tuyết.
“Nàng nói gì cũng đúng.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết sửng sốt rồi nhìn hắn cười.
“Hoàng thượng, bên phía Đông Lăng đã phái người cầu cứu chúng ta rồi.” Vân Hiên ngập ngừng một chốc, nói với Quyền Mạch Ngự.
“Ngươi dẫn binh qua đó đi.” Quyền Mạch Ngự trả lời.
Vân Hiên sửng sốt định nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, gật đầu trả lời.
Tư Tuyết duỗi tay muốn vỗ vai Vân Hiên nhưng chưa kịp đụng đến đã bị Quyền Mạch Ngự bắt lấy.
Sau khi bị Quyền Mạch Ngự bắt cổ tay, Tư Tuyết bất ngờ, ngại ngùng ho khan, rụt tay lại vờ như không biết gì cả.
“Vân Hiên, cố lên, ngươi sẽ làm được.” Tư Tuyết nói với Vân Hiên.
Vân Hiên ngẩng đầu nhìn Tư Tuyết rồi lại nhìn hai người đang nắm tay nhau, gật đầu nói: “Ừm.”