Tư Tuyết đi tới ngồi xuống bên cạnh Vân Hiên, cầm lấy một miếng bánh bột cắn một miếng.
"Uầy, ăn thế này đó hả?" Tư Tuyết thở dài.
Vân Hiên cầm thức ăn trên tay, cung kính đưa cho Quyền Mạch Ngự rồi đi về vị trí của mình, trừng mắt nhìn Tư Tuyết.
"Có món gì trên sa mạc ăn được à? Ngươi tưởng ngươi đang đi hưởng phúc chắc?” Vân Hiên tức giận nói với Tư Tuyết.
Vừa nói hắn ta vừa đưa một túi nước cho Tư Tuyết.
Nhìn nước mà Vân Hiên đưa tới, Tư Tuyết hơi sững sờ, sau đó nhịn không được nở một nụ cười, nhìn qua ánh mắt của Quyền Mạch Ngự, ánh mắt kia như muốn xé nàng.
Thật giống như là nếu nàng tiếp tục, hắn liền sẽ trực tiếp đập vỡ túi nước đó.
"Cảm ơn, ta có nước rồi." Tư Tuyết cười nói với Vân Hiên.
"Ồ." Vân Hiên cũng trả lời một tiếng rồi cất nước của mình đi.
Quyền Mạch Ngự mới không trừng mắt nữa.
Tư Tuyết đưa bánh lên miệng cắn, hai tay thì cầm balo của mình, lấy ở bên trong ra một quả trái cây, cắn một cái phát ra một tiếng giòn vang.
Được rồi, nàng thừa nhận là nàng cố tình dùng sức cắn như vậy.
Âm thanh này vang lên, Vân Hiên cùng với Úy Dực phản ứng lớn nhất, đồng thời quay đầu lại trợn mắt nhìn Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự cũng ngẩng đầu lên nhìn Tư Tuyết.
Tư Tuyết cắn trái cây một lần nữa, nhịn không được mà cười lên: "Nhìn cái gì mà nhìn, muốn ăn không?"
"Ta muốn!" Vân Hiên nói như thét lên, sau đó mắt nhìn chằm chằm Tư Tuyết.
Úy Dực cũng sững sờ, sau đó học Vân Hiên tròn mắt nhìn Tư Tuyết, lại không làm được cái kiểu mắt sáng lấp lánh, mà cứ trợn mắt nhìn như vậy có thể nói là rất đáng sợ.
Tư Tuyết bật cười, nàng lấy một quả trái cây ra khỏi balo, định đưa cho Vân Hiên nhưng lại bị Quyền Mạch Ngự lấy mất.
Trái cây đột nhiên bị cướp đi, Tư Tuyết ngây người ra, sau đó quay đầu nhìn Quyền Mạch Ngự. Quyền Mạch Ngự cũng ngước mắt lên nhìn Tư Tuyết.
Nha đầu chết tiệt này lại không cho hắn trước mà cho Vân Hiên trước.
Tư Tuyết nở nụ cười đầy nịnh nọt: "Chủ tử, ăn trái cây này."
Sau đó nàng cầm thêm hai cái trái cây chia cho Vân Hiên và Úy Dực, sau đó lấy thêm một quả đưa cho Quyền Mạch Ngự.
"Chủ tử, ta đưa thêm cho ngài một trái quýt." Tư Tuyết làm ra vẻ ta đây rất hào phóng.
Phải biết rằng ở trong sa mạc mà có trái cây ăn thì đúng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
"Ngươi mang nhiều trái cây như vậy, mang trên lưng có nặng không?" Quyền Mạch Ngự nhận lấy trái quýt rồi nhẹ giọng hỏi.
"Có nặng một chút, vậy ngày mai chủ tử mang giúp ta đi!" Tư Tuyết cắn một miếng trái cây, cười nói với Quyền Mạch Ngự.
Nghe được lời nói của Tư Tuyết, Vân Hiên dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng.
Quyền Mạch Ngự cũng nhìn Tư Tuyết nhưng không nói gì, nhưng mà Tư Tuyết biết hắn nhất định sẽ mang giúp nàng.
Trái cây của nàng nhiều nhất có thể giữ được hai ngày.
"Lúc trước ta bị lạc ở trong sa mạc thì rất muốn ăn trái cây, sau đó còn gặp phải bão cát, suýt nữa đã bị cát chôn sống... Ha ha." Tư Tuyết nhớ lại chuyện cũ, khẽ nở một nụ cười.
Mà Quyền Mạch Ngự nghe Tư Tuyết nói, sắc mặt trầm xuống, Vân Hiên thì nghe đến mê mẩn, cứ nhìn chằm chằm Tư Tuyết.
"Lúc ấy ta đã sắp sụp đổ rồi, nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra rất nhanh..." Tư Tuyết vừa ăn trái cây vừa kể lại chuyện mình đã trải qua.
Vân Hiên thì nghe say sưa, mắt đều không chớp một cái, cũng quên cả ăn.
Thấy Tư Tuyết kể đến mặt mày hớn hở nên Quyền Mạch Ngự cũng không ngắt lời nàng, ngồi chờ ở bên cạnh.