Quyền Mạch Ngự trực tiếp chặt đầu của tên xác sống xuống, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Nhưng mà Tư Tuyết chỉ nhìn liếc qua rồi tiếp tục hái quả. Vân Hiên và Hàn Hâm thì cũng bị những xác sống dây dưa không thể thoát thân.
“Rốt cuộc những thứ này là gì? Thật là kinh tởm!” Vân Hiên giết chết một tên xác sống, suýt nữa đã nôn ra ngoài.
Quyền Mạch Ngự liếc Vân Hiên một cái, thanh kiếm Thực Hỏa trong tay chuyển hướng đâm vào trái tim của một tên xác sống, nó lập tức ngã xuống đất.
“Đây đều là những người đã chết, hơn nữa cũng chưa chết được bao lâu. Bọn người ở Nam U Quốc đã hạ cổ lên những thi thể này khiến chúng nghe lệnh theo họ, đồng thời sức chiến đấu của chúng cũng rất mạnh.” Quyền Mạch Ngự giải thích cho Vân Hiên.
Nghe thấy lời giải thích của Quyền Mạch Ngự, Vân Hiên lập tức mắng một tiếng rồi tiếp tục giết bọn xác sống. Nhưng họ phát hiện ra rằng mặc cho họ giết bọn xác sống này như thế nào, bọn chúng vẫn có thể đứng lên tấn công lần nữa.
Bất kể là bị đánh ngã hay là bị chém thành nhiều mảnh, chỉ cần có một bộ phận có thể di chuyển thì chúng đều có thể tiếp tục. Có thể nói là càng đánh càng hăng.
“Không phải chứ? Phải làm sao bây giờ? Bọn chúng lại bò dậy!” Hàn Hâm hô lớn một câu.
Tư Tuyết đã hái được rất nhiều trái cây, nàng hét lên về phía Quyền Mạch Ngự.
“Chủ tử, đâm vào cái trán của họ, giết cổ trùng đi!”
Nghe thấy Tư Tuyết nói như vậy, ba người đồng thời giật mình rồi lập tức dùng cách của Tư Tuyết, dùng kiếm đâm vào trán của bọn xác sống. Lúc rút kiếm ra kiểm tra, trên mũi kiếm quả nhiên có một con cổ trùng màu đen.
Sắc mặt của Quyền Mạch Ngự trầm xuống, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái khó lường.
“Trời, buồn nôn quá!” Vân Hiên kinh tởm dùng thanh kiếm quăng cổ trùng đi.
Lúc làm hành động đó, Vân Hiên không chú ý tới phía sau mình có một tên xác sống đang nhào tới. Vân Hiên giật mình vội vàng xoay người tránh đi, kết quả do quá hoảng loạn nên ngã nhào xuống ăn đống bùn.
“Phụt! Há há há! Vân Hiên, ngươi thật là ngu ngốc!” Tư Tuyết cười phá lên, không hề nể nang mà châm chọc Vân Hiên.
Vân Hiên bò dậy khỏi đống bùn, vừa xấu hổ vừa giận dữ.
“Ngươi đừng có đứng đó cười nữa, món nợ của ngươi, chút nữa trẫm sẽ tính toán với ngươi.” Quyền Mạch Ngự liếc nhìn Tư Tuyết, nếu như nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn có hơi lạnh lùng.
Nụ cười của Tư Tuyết cứng đờ.
Vừa rồi nữ nhân này không tuân theo mệnh lệnh của hắn, thật sự là ngại mình sống quá dài mà. Bây giờ trên cây an toàn thì để nàng nghỉ ngơi trên cây vậy, lát nữa giải quyết những tên xác sống này xong thì hắn sẽ tính sổ với nàng.
“Xì.” Vân Hiên cười một tiếng, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy cân bằng.
Vừa rồi Tư Tuyết vẫn còn chế nhạo hắn ta, giờ thì gặp báo ứng rồi, đáng đời.
Sau đó, Tư Tuyết bĩu môi, trên mặt lộ ra vẻ tủi thân. Nhưng Quyền Mạch Ngự chỉ tiếp tục chuyên tâm đối phó những tên xác sống, không để ý tới Tư Tuyết.
Lúc này đột nhiên có một tên xác sống bò lên trên cây, hơn nữa tốc độ của tên đó lại cực nhanh, trong chớp mắt đã bò tới chỗ Tư Tuyết.
Tư Tuyết hơi ngẩn người, sau đó không vui nhíu mày, cầm trái cây và thảo dược đứng lên.
“Tư Tuyết! Nhảy xuống!” Quyền Mạch Ngự thấy tình hình của Tư Tuyết thì vội vàng hét to lên.
Nghe thấy Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết giật mình, vô thức quay đầu nhìn về phía Quyền Mạch Ngự.
Sau khi Quyền Mạch Ngự giải quyết một tên xác sống, hắn nhanh chóng chạy về phía Tư Tuyết.
“Nhanh, đừng để nó đụng phải ngươi, nhảy xuống, trẫm sẽ tiếp được ngươi.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, mỗi chữ mỗi câu đều nói rất rõ ràng.
Nếu như bị những tên này cắn thì gần như chỗ bị cắn sẽ bị thối rữa.