“Vậy cô đừng huấn luyện nữa, chơi đùa trong rừng rậm đi, mạo hiểm thế nào cũng nghe theo cô, tôi sẽ không đến chỗ boss tố cáo đâu.” Lăng Chiến nói với Tư Tuyết.
Trước khi họ tới đây thì trên người đều bị gắn máy nghe lén, tuy nhiên lúc đi qua một con sông lớn Tư Tuyết đã cố ý vứt máy nghe lén đi rồi.
Hắn cũng cực kỳ chiều chuộng Tư Tuyết, thấy Tư Tuyết không thích thì cũng dứt khoát vứt máy nghe lén của mình đi.
Dù sao trong tổ chức hắn chưa bao giờ nói dối, chỉ cần hắn nói một tháng này đều huấn luyện thì chắc chắn boss sẽ không hề nghi ngờ.
Bình thường hắn sẽ không nói dối, nhưng đương nhiên là hắn có thể nói dối vì Tư Tuyết.
Nghe Lăng Chiến nói vậy, hai mắt của Tư Tuyết phát sáng trong nháy mắt.
“Được đấy được đấy!” Tư Tuyết liên tục gật đầu không ngừng.
Lăng Chiến thấp giọng cười, xách thùng nước đi về phía Tư Tuyết, chuẩn bị thực hiện một đợt huấn luyện.
“Tôi nói này, ngày nào anh cũng huấn luyện đơn điệu như vậy thật sự không chán sao?” Tư Tuyết không kìm được mà hỏi Lăng Chiến.
Mỗi ngày nàng xách thùng nước leo núi, sau khi làm nhiều thực sự thấy chẳng còn gì thú vị cả, vả lại để tránh bắp tay bị to ra, mỗi ngày huấn luyện xong nàng lại phải tự tập luyện thêm nữa. Nếu không thì sao thân hình của nàng lại tốt như vậy chứ?
“Ừ… cái này cũng nhàm chán…” Lăng Chiến nhìn Tư Tuyết, nghĩ một lúc rồi mở miệng.
Nghe Lăng Chiến nói vậy, Tư Tuyết hơi ngẩn người, sau đó cau mày suy nghĩ một lúc.
“Tôi có một cách huấn luyện chắc chắn sẽ không buồn tẻ!” Tư Tuyết đột nhiên vỗ ngực, nói với Lăng Chiến bằng vẻ mặt đầy tự tin.
Lăng Chiến dùng ánh mắt cực kỳ không tin tưởng nhìn Tư Tuyết.
“Này, ánh mắt của anh là sao vậy hả?” Khoé miệng Tư Tuyết hơi co rút, khó chịu nói với Lăng Chiến.
Lăng Chiến nhìn sang chỗ khác, nhún vai.
“Cô đừng có đề xuất ý tưởng gì ngu ngốc nữa, đừng gây thêm phiền phức cho tôi là được, muốn gì tôi đều nghe theo cô, chỉ cần đừng xảy ra nguy hiểm là được.” Lăng Chiến bất đắc dĩ nói.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy lòng tin của Tư Tuyết là Lăng Chiến đã thấy hơi bất đắc dĩ.
Từ lúc năm tuổi hắn đã gặp Tư Tuyết, lúc đó trên trường trông Tư Tuyết rất vô hại, sau khi biết Tư Tuyết là cộng tác của hắn thì trong lòng hắn khá kinh ngạc.
“Không đâu, không đâu.” Tư Tuyết luôn miệng phủ nhận, nói xong thì tóm lấy cánh tay của Lăng Chiến: “Anh ngồi xuống đi.”
Lăng Chiến không hiểu lắm nhưng vẫn ngồi xổm xuống.
Lăng Chiến vừa ngồi xuống thì Tư Tuyết đã nhảy thẳng lên lưng của hắn, Lăng Chiến lập tức sững người.
“Anh cõng tôi như vậy rồi leo núi, cam đoan sẽ không tẻ nhạt, tuyệt đối tốt hơn so với việc xách thùng nước.” Tư Tuyết nói bên tai Lăng Chiến.
Không hiểu sao trái tim Lăng Chiến đập nhanh hơn, hắn đứng dậy cõng Tư Tuyết, tay ôm đùi nàng, giữ cả người nàng lại.
“Cô cảm thấy cô nặng hơn thùng nước bao nhiêu?” Lăng Chiến ước lượng trọng lượng của Tư Tuyết, hơi bất đắc dĩ hỏi.
Hắn xách thùng nước leo núi là để rèn thể lực của cánh tay mà, cái bà này muốn làm loạn gì vậy.
“Anh không hiểu đâu, như vậy mới không buồn chán.” Tư Tuyết phản bác.
“Nghe lời, đừng làm rộn nữa, tự mình chơi đi.” Lăng Chiến bất đắc dĩ cười, thả Tư Tuyết xuống đất.
Hai tay Tư Tuyết ôm cổ Lăng Chiến, đôi chân tinh tế cũng quấn trên người hắn, không chịu để hắn thả mình xuống.
“Tôi mặc kệ, cõng tôi leo núi đi!” Tư Tuyết thở hổn hển nói với Lăng Chiến.