Lúc trời gần tối, cuối cùng đã tới chợ, Vân Hiên tìm một khách điếm ở qua đêm. Lúc đầu chuẩn bị mỗi người ở một gian phòng, nhưng mà nghĩ đến Tư Tuyết có thể áp chế cổ độc trong cơ thể Quyền Mạch Ngự nên Vân Hiên chỉ đặt có ba phòng.
Sau khi ăn cơm tối xong, mỗi người liền trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Vân Hiên và Úy Dực kiên trì muốn thay nhau bảo vệ Quyền Mạch Ngự, lại bị Tư Tuyết đuổi đi.
Sau khi đuổi hai người họ đi, Tư Tuyết duỗi cái lưng mệt mỏi rồi đi tới bàn ngồi ngẩn người, còn Quyền Mạch Ngự đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, không nói lời nào.
Tư Tuyết ngáp một cái, nhìn về phía Quyền Mạch Ngự.
"Chủ tử, ngài đi nghỉ ngơi trước đi." Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự quay đầu nhìn Tư Tuyết một chút, thản nhiên nói: "Không mệt."
Nghe Quyền Mạch Ngự trả lời, Tư Tuyết mím môi, không nói gì nữa, tiếp tục ngồi ngẩn người.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên, Tư Tuyết giật mình, sau đó vội vàng chạy đến mở cửa. Quyền Mạch Ngự quay người nhìn động tác của Tư Tuyết, khẽ nhíu mày.
Tư Tuyết mở cửa thì thấy tiểu nhị của khách điếm đang bưng bát thuốc đứng ngay ở cửa: "Cô nương, của cô đây..."
"Được, nhanh đưa cho ta." Tư Tuyết vội vàng đưa tay bưng lấy.
Thấy Tư Tuyết muốn dùng tay cầm lấy, tên tiểu nhị kia giật mình một cái: "Cô nương, cẩn thận bỏng."
Vừa mới nói xong thì tay của Tư Tuyết đã đụng vào bát thuốc kia, lúc này nàng mới nghe tiểu nhị nói gì, lập tức ngẩn người ra.
"Mẹ nó!" Độ nóng nhanh chóng lan đến đầu ngón tay của Tư Tuyết, nàng nhíu mày, nhanh chân bưng thuốc vào.
Vừa cầm một chút thì bát thuốc trong tay Tư Tuyết bị lấy mất, Tư Tuyết ngây ngẩn cả người.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Quyền Mạch Ngự đang cầm bát thuốc kia, nhìn nàng, ánh mắt rất nặng nề.
Tiểu nhị nhìn họ rồi lập tức quay người đi, còn đóng cửa lại giùm họ.
Tư Tuyết thổi thổi ngón tay của mình, sau đó ngước mắt nhìn về phía Quyền Mạch Ngự, thấy Quyền Mạch Ngự còn đang nhìn nàng thì ngẩn người.
"Chủ tử, ngài làm gì vậy, rất nóng đó, ngài mau bỏ lên bàn đi!" Tư Tuyết nóng nảy lên.
Quyền Mạch Ngự vẫn im lặng, cũng không có động tác gì.
Tư Tuyết không chút suy nghĩ đưa tay muốn lấy bát thuốc trong tay Quyền Mạch Ngự đi, nhưng hắn đã đặt bát thuốc lên bàn, động tác rất thô lỗ, suýt chút nữa là đã làm đổ thuốc ra ngoài.
Nhìn động tác của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết không khỏi cứng họng một lúc.
Quyền Mạch Ngự xoay người, tiếp tục đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, trong lúc đó cũng không hề nói một lời.
"Chủ tử, có phải ngài còn giận ta không?" Tư Tuyết nhịn không được hỏi.
Nghe Tư Tuyết nói, ánh mắt của Quyền Mạch Ngự thật sâu, nắm chặt nắm đấm lại, nghiến răng nghiến lợi, không nói một lời nào.
Nữ nhân này đã biết mà còn muốn hỏi.
Tư Tuyết thấy Quyền Mạch Ngự không có phản ứng nào, trong lòng rất là buồn phiền, đưa tay cầm lấy ba lô của mình, lấy ngân châm ra đâm vào ngón giữa của tay trái mình.
Trong nháy mắt, ngón giữa xuất hiện một giọt máu, Tư Tuyết dùng sức ấn vào, nhỏ mấy giọt máu vào trong bát thuốc.
Quyền Mạch Ngự đưa lưng về phía Tư Tuyết nên không biết Tư Tuyết đang làm cái gì.
Sau khi làm xong, Tư Tuyết cất ngân châm, ngồi ở trên ghế chờ thuốc nguội.
Hai người cứ im lặng như vậy, ai cũng không chịu nói lời nào, trong chốc lát bầu không khí có chút xấu hổ.
Tư Tuyết muốn nói cái gì đó, nhưng lại luôn có cảm giác mình sẽ tự chuốc lấy nhục nhã nên quyết đoán không lên tiếng, chỉ ngồi đó chơi với ngón tay của mình.