Nghe Tư Tuyết trả lời như vậy thì Quyền Mạch Ngự lập tức bật cười.
“Vậy ngươi nói cho trẫm xem vừa rồi ngươi đang làm gì, giải thích cũng được, giảo biện cũng được, cho trẫm một đáp án hoàn hảo, một đáp án có thể để ngươi thoát được tội ngày hôm nay thì trẫm sẽ không tính toán với ngươi.” Quyền Mạch Ngự đến gần Tư Tuyết, nói từng câu từng chữ.
Tư Tuyết cứ đứng nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy, hàng mi dài khẽ run rẩy, không nói gì cả.
Quyền Mạch Ngự cũng không nói gì, chờ câu trả lời của Tư Tuyết.
Đợi hồi lâu mà Tư Tuyết vẫn không nói câu nào, Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết thật kỹ rồi quay người rời đi.
Tư Tuyết giật mình, vội vàng giữ Quyền Mạch Ngự lại, Quyền Mạch Ngự dừng chân lại, quay đầu nhìn Tư Tuyết, Tư Tuyết không nói gì cả, ôm cổ Quyền Mạch Ngự, nhón chân hôn lên đôi môi của hắn.
Cái hôn này làm cho Quyền Mạch Ngự giật mình.
Một lúc lâu sau hắn mới lấy lại tinh thần, đưa tay ôm lấy eo của Tư Tuyết, ấn nàng lên tường, đáp lại nụ hôn này.
Quyền Mạch Ngự phát hiện lần này Tư Tuyết lại chủ động.
Không biết bao lâu trôi qua, nụ hôn đã kết thúc, Quyền Mạch Ngự vẫn ôm chặt Tư Tuyết, im lặng hồi lâu.
“Đừng cho rằng như vậy thì trẫm sẽ không tính sổ với ngươi, chuyện ngươi dùng hai vạn lượng bạc đã bán mình đi, đừng tưởng hết chuyện rồi.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, lạnh nhạt nói.
Tư Tuyết mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự, nàng vẫn đang thở hổn hển, tóc trên trán cũng hơi lộn xộn.
“Chủ tử, ngày mai ta sẽ đi.” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, chậm rãi nói.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, trong mắt Quyền Mạch Ngự lại thêm phần lạnh lẽo.
“Ngươi nói gì cơ?” Đôi mắt đen của Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết chằm chằm, lạnh lùng hỏi.
“Một trăm bắp cải trắng, ta đã bán rồi, ngày mai ta sẽ đi.” Tư Tuyết cắn răng, tiếp tục nói.
Quyền Mạch Ngự cứ nhìn Tư Tuyết như vậy, gật đầu.
“Trẫm cho rằng chỉ cần kéo dài thời gian thêm một chút thì ngươi sẽ đổi ý, không ngờ rằng ngươi vẫn muốn đi.” Quyền Mạch Ngự im lặng hồi lâu rồi chậm rãi nói.
“Người muốn ta rời đi rõ ràng là ngài.” Tư Tuyết rời tầm mắt, không đối mặt với Quyền Mạch Ngự nữa, giọng nói buồn bã: “Trước đây ta đã nói rồi, chỉ cần ngài nói không nỡ để ta đi thì ta sẽ không đi nữa, nhưng ngài trả lời ta thế nào?”
Tư Tuyết nàng có là gì thì cũng không phải là vật mà Quyền Mạch Ngự sở hữu, sao Quyền Mạch Ngự nói ở lại bên cạnh hắn thì nàng nhất định phải ở lại chứ.
Chỉ trong vòng chưa đến hai tháng ngắn ngủi mà nàng đã nảy sinh tình cảm với Quyền Mạch Ngự, chính nàng cũng không ngờ được.
Không thể chỉ một mình nàng đau khổ được, nàng muốn Quyền Mạch Ngự phải chịu sự đau khổ giống nàng.
Quyền Mạch Ngự nghe Tư Tuyết nói vậy thì cứ nhìn nàng như vậy.
“Nếu ta rút lại những lời trước đó đã nói thì sao?” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Ngài nói gì cơ?” Tư Tuyết sững người, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Ánh mắt Quyền Mạch Ngự trầm xuống, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Tư Tuyết.
“Trước đó trẫm không nhìn thẳng vào tình cảm đối với ngươi, từ trước đến nay trẫm vẫn không nỡ để ngươi rời đi, ngươi có thể ở lại không?” Quyền Mạch Ngự im lặng hồi lâu rồi nói với Tư Tuyết.
Lần này Tư Tuyết hoàn toàn sững sờ, cứ đứng nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy.