“Làm gì thế?” Cuối cùng Tư Tuyết mở miệng trước, giọng nói của nàng rầu rĩ, bên trong rõ ràng chứa sự tức giận.
Tư Tuyết mới thoát ra khỏi hồi ức về Lăng Chiến, tỏ vẻ tâm trạng hiện tại của bản thân đang rất không vui.
Nàng bị xuyên tới cái nơi quỷ quái này, không biết bao giờ mới có thể gặp lại Lăng Chiến nữa. Vốn dĩ nàng và Lăng Chiến đã ước hẹn rằng sau này sẽ cùng nhau rời khỏi tổ chức, như vậy họ sẽ được ở bên nhau.
Vì để tổ chức không biết được tình cảm mà hai người dành cho nhau, họ phải không ngừng che giấu cảm xúc, nếu không một khi bị phát hiện thì họ sẽ chẳng thể làm cộng sự được nữa. Khó khăn lắm mới chịu được đến năm mười tám tuổi, Lăng Chiến đã cùng nàng trải qua mười ba năm, nàng chuẩn bị rời khỏi tổ chức thì lại bị tổ chức bí mật truy sát, sau đó thì đến chỗ quỷ quái này.
“Ngươi tức giận thế à?” Quyền Mạch Ngự hơi nhíu mày nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết uể oải nhấc mí mắt lên nhìn Quyền Mạch Ngự, không nói gì cả.
“Không mệt sao?” Tầm mắt của Quyền Mạch Ngự chuyển đến thùng nước trong tay của Tư Tuyết, hắn lạnh nhạt hỏi.
“Mệt.” Tư Tuyết trả lời không cần suy nghĩ.
Khuôn mặt Quyền Mạch Ngự bất đắc dĩ.
“Vậy thì bỏ xuống đi.” Quyền Mạch Ngự thở dài nói với Tư Tuyết.
Hắn bắt đầu nghi ngờ có phải nha đầu này ngốc hay không, chỉ có hắn mới có quyền phạt nàng thôi.
Tư Tuyết bĩu môi, vừa định bỏ xuống thì ánh mắt lại lơ đãng nhìn thấy Hi Thần đằng sau Quyền Mạch Ngự, đột nhiên lại muốn trêu đùa.
“Chủ tử, ta không dám đâu, Hi Thần đại nhân chưa nói bỏ qua cho ta, ta không dám tuỳ tiện bỏ xuống…” Ánh mắt của Tư Tuyết trở nên cực kỳ đáng thương, giọng nói cũng trở nên mềm mại khiến người nghe không nhịn được thương tiếc, khác hoàn toàn với giọng nói giận dữ trước đó.
Sắc mặt Quyền Mạch Ngự trầm xuống mà nhìn Tư Tuyết.
Lúc này rõ ràng trong mắt Tư Tuyết không có tí nước mắt nào, nhưng không hiểu sao hắn lại thấy đôi mắt nàng hơi ươn ướt như có nước mắt.
Khí tức toàn thân Quyền Mạch Ngự đều đóng băng, hắn quay người nhìn Hi Thần.
“Hi Thần, tốt nhất ngươi hãy giải thích rõ ràng cho trẫm, nếu không ngươi hãy đến nhà lao ngồi mấy ngày đi.” Trong giọng nói của Quyền Mạch Ngự tràn đầy lửa giận.
Cả người Hi Thần run rẩy, nàng ta trực tiếp quỳ trên đất: “Xin Hoàng thượng bớt giận.”
Nhìn thấy Hi Thần như vậy, Tư Tuyết không nhịn được mà bật cười.
Đúng lúc Hi Thần nhìn thấy nụ cười của Tư Tuyết, nàng ta vội đưa tay chỉ Tư Tuyết: “Hoàng thượng, Hi Thần tuyệt đối không ức hiếp Tư Tuyết, không tin thì ngài nhìn đi ạ, bây giờ nàng ta còn đang cười Hi Thần nữa ạ!”
Nghe thấy Hi Thần nói vậy thì Quyền Mạch Ngự chau mày quay lại nhìn Tư Tuyết.
Ánh mắt của Tư Tuyết thì đã chuyển thành vô cùng đáng thương từ đời nào rồi.
“Chủ tử, nếu nàng ta không ức hiếp ta… sao ta lại đứng ở đây, còn xách thùng nước nữa… Chủ tử, ta mỏi quá…” Giọng nói của Tư Tuyết mềm nhũn, trong đó còn hơi khàn khàn.
Quyền Mạch Ngự lập tức cảm thấy cả người khô nóng, hắn ước gì có thể ăn luôn tiểu yêu tinh này ngay bây giờ.
“Ngươi bỏ xuống trước đã.” Sắc mặt Quyền Mạch Ngự nặng nề nói với Tư Tuyết.
Hắn cũng không muốn thấy nữ nhân này mệt đến mức không nhấc nổi hai tay lên, dù sao nàng cũng đã từng cứu hắn một mạng.
“Không được, chủ tử, ta không dám đâu…”
Đồng chí Tư Tuyết tỏ vẻ bây giờ nàng đang cực kỳ vui vẻ.