Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, im lặng một lát rồi gật đầu.
“Vậy ta lại cứu ngươi một lần, có phải ngươi nên tiếp tục ở lại bên cạnh ta hay không?” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, bỗng nhiên hỏi.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết sửng sốt.
Hắn lừa nàng à, dù Quyền Mạch Ngự không cứu nàng, chỉ cần ném nàng vào góc nào đó thì nàng cũng có thể tự bình tĩnh lại được.
Một lát sau, Tư Tuyết chú ý đến việc ban nãy lúc Quyền Mạch Ngự nói chuyện với nàng, hình như hắn không xưng “trẫm” mà xưng là “ta”.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Một năm.” Quyền Mạch Ngự thấy Tư Tuyết ngơ ngác, không quan tâm đến nàng, hắn nói.
Tư Tuyết tỉnh táo lại ngay, suýt chút chết vì tự sặc nước bọt.
“Một năm? Ngài tưởng bở! Mười ngày!” Tư Tuyết quát Quyền Mạch Ngự.
Vốn dĩ nàng còn đang áy náy chuyện hắn chăm nàng suốt bốn ngày nhưng không ngờ Quyền Mạch Ngự lại chơi chiêu sư tử ngoạm.
Quyền Mạch Ngự nheo mắt nhìn Tư Tuyết: “Bây giờ ta nói ta không nỡ xa ngươi thì liệu có còn kịp không?”
Suốt mấy ngày Tư Tuyết hôn mê, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, đặc biệt là khi Tư Tuyết mới vừa ngất đi, hắn chợt nhận ra lòng hắn rất hoảng loạn.
Hình như hắn… Đã không thể rời xa Tư Tuyết được nữa.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết ngây ngẩn cả người, sững sờ không trả lời.
“Một tháng.” Tư Tuyết suy nghĩ thật lâu rồi nói với Quyền Mạch Ngự.
“Nửa năm.” Quyền Mạch Ngự ngước mắt nhìn Tư Tuyết nói.
“Chủ tử, ban nãy ngài nói thật không?” Tư Tuyết trầm mặc thật lâu rồi hỏi.
Ban nãy lúc Quyền Mạch Ngự nói không xa nàng, hình như tim nàng đập rất nhanh.
Quyền Mạch Ngự ngẩng đầu nhìn Tư Tuyết rồi im lặng hồi lâu, duỗi tay sờ sườn mặt Tư Tuyết làm Tư Tuyết bất ngờ.
“Ngươi đồng ý? Đúng không?” Quyền Mạch Ngự hỏi.
“Đồng ý khỉ khô, ta nói một tháng!” Tư Tuyết chụp tay Quyền Mạch Ngự, lầu bầu.
Quyền Mạch Ngự bật cười xoa đầu Tư Tuyết rồi đứng dậy.
“Ta đi kêu ngự y vào khám cho ngươi.” Quyền Mạch Ngự nói.
Nói xong xoay người rời đi.
Tư Tuyết sửng sốt, vội vàng bắt lấy quần áo Quyền Mạch Ngự. Quyền Mạch Ngự dừng chân quay đầu nhìn Tư Tuyết.
Tư Tuyết chớp mắt không biết tại sao lại giữ Quyền Mạch Ngự lại.
“Ừ thì… Ừ thì…” Tư Tuyết ngơ ngác mở miệng, bỗng dưng quên mất mình định nói gì.
“Ngươi muốn nói gì?” Quyền Mạch Ngự nhíu mày thì thầm hỏi.
Tư Tuyết ngồi dậy xốc chăn lên bước xuống giường, Quyền Mạch Ngự nhíu mày duỗi tay giữ vai nàng lại.
“Chủ tử, bốn ngày rồi ngài không ngủ, ta nhường chiếc giường ta thương yêu lại cho ngài, tư tự đi tìm…” Tư Tuyết chớp mắt nói với Quyền Mạch Ngự.
“Không cần.” Tư Tuyết còn chưa kịp nói xong, Quyền Mạch Ngự đã ngắt lời nàng.
Tư Tuyết bất ngờ.
Được rồi, nàng cứ cảm thấy Quyền Mạch Ngự hơi là lạ, hình như từ sau khi nàng tỉnh lại, hắn đã dịu dàng hơn nhiều.
Cũng có thể là ảo giác của nàng …
“Ngươi nghỉ ngơi đàng hoàng đi.” Quyền Mạch Ngự nói.
“Ừm.” Tư Tuyết ngơ ngác gật đầu: “Vậy chủ tử ngài cũng phải nghỉ ngơi đàng hoàng.”
“Được rồi, ta biết.” Quyền Mạch Ngự lên tiếng, ấn bả vai Tư Tuyết để nàng về lại giường.