“Chủ tử, ta cảm thấy đừng nên phạt Hi Thần đại nhân, ta sợ lần sau nàng ta sẽ…” Tư Tuyết cẩn thận giật tay áo của Quyền Mạch Ngự, dáng vẻ khúm núm khiến ai nhìn cũng thương tiếc.
Hi Thần nắm chặt tay lại, nỗi căm hận muốn xé rách Tư Tuyết sục sôi trong lòng nàng ta. Hoá ra trước đây dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của Tư Tuyết đều là giả vờ hết! Chiêu này của nàng quả thật đã thể hiện hết ấm ức và sự rộng lượng của nàng!
“Chủ tử, không phạt nữa nhé?” Tư Tuyết ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự, dùng giọng điệu thương lượng hỏi hắn.
Chưa đợi Quyền Mạch Ngự nói gì thì Hi Thần đã lớn tiếng hét lên: “Không! Ai làm người đó chịu! Nên phạt thì phải phạt!”
Nàng ta không cần sự thương hại của Tư Tuyết đâu!
Tư Tuyết hơi híp mắt lại, nghiền ngẫm nhìn Hi Thần, cười sâu xa.
“Ôi chao, Hi Thần đại nhân, điều này không phải do ngươi quyết định, ai bảo ngươi đuối lý chứ, lêu lêu lêu…” Tư Tuyết làm mặt quỷ với Hi Thần.
Sau đó nàng quay đầu nhìn Quyền Mạch Ngự.
“Chủ tử, nghe ta có được không…” Tư Tuyết lần nữa thể hiện dáng vẻ nũng nịu mà nàng tự lấy làm kiêu ngạo.
“Được.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, thấp giọng nói.
Tư Tuyết lập tức bật cười vui vẻ.
“Được rồi, ngươi mau lui đi.” Tư Tuyết quay đầu nhìn Hi Thần, đắc ý phất tay với nàng ta.
Hi Thần lập tức có cảm giác muốn giết chết Tư Tuyết.
“Lui xuống đi.” Quyền Mạch Ngự từ tốn nói với Hi Thần.
Mặc dù không cam lòng nhưng nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Hi Thần chỉ có thể nuốt hết vào trong bụng, oán hận lui xuống.
Tuy nói là miễn phạt nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến việc Tư Tuyết bỏ qua cho nàng ta thì trong lòng nàng ta không thoải mái nổi, lửa giận trong lòng cũng bừng bừng nổi lên. Cách làm này của Tư Tuyết là biến tướng của việc sỉ nhục nàng ta!
Sau khi lui ra hơn trăm thước, cuối cùng Hi Thần cũng không nhịn được nữa mà hét to, nàng ta đấm mạnh vào tường một cái.
Dù cách một đoạn nhưng Tư Tuyết vẫn thấy rõ được động tác phẫn nộ của Hi Thần, đến cả tiếng hét của Hi Thần nàng cũng có thể nghe thấy.
Tư Tuyết lần nữa không nhịn được cười: “Hì hì!”
Vừa bật cười thì Tư Tuyết đột nhiên nhớ rằng đại ma đầu Quyền Mạch Ngự vẫn còn đang ở đây, lập tức ngậm miệng lại, nghiêm trang nhìn Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự thấy quần áo cả người Tư Tuyết ướt đẫm thì sắc mặt hơi tối xuống.
“Đi thay quần áo đi.” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt nói.
Tư Tuyết ngây người sau đó ồ lên một tiếng.
Chưa để Tư Tuyết có động tác gì thì Quyền Mạch Ngự đã trực tiếp ôm ngang người nàng lên, nhanh chóng bay về nơi Tư Tuyết ở.
“Này này chủ tử, ngài có thể đừng như vậy được không… A!” Tư Tuyết hơi giật mình, còn chưa nói xong thì Quyền Mạch Ngự đột nhiên thay đổi tốc độ, khiến cho Tư Tuyết phải hét lên ngay.
Dù sao đây cũng là cổ đại, không có ai biết thực lực của nàng nên nàng có thể thỏa thích giả vờ. Muốn giả vờ thì nào thì làm thế ấy, ha ha ha!
“A a a! Chủ tử ngài chậm một chút đi!” Tư Tuyết ôm cổ Quyền Mạch Ngự, vẻ mặt hoảng sợ hét to.
“Có thể dừng lại rồi đấy, trẫm đã chạm đất rồi.” Giọng nói không ngữ điệu của Quyền Mạch Ngự truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Tư Tuyết lập tức sửng sốt mở to mắt ra, thấy Quyền Mạch Ngự đang nhìn mình, hai người cứ vậy lơ đãng đối diện với nhau.