Ánh mắt lạnh như băng của Hi Thần lia đến, Vân Hiên lập tức ngừng tiếng cười lại nhưng ai cũng có thể nhìn ra được hắn ta đang cố nhịn cười.
“Chịu chết đi!” Ánh mắt của Hi Thần quay trở về trên người Tư Tuyết, nàng ta hất thanh kiếm trên tay đâm thẳng về phía Tư Tuyết.
Sắc mặt Tư Tuyết trầm xuống, bước chân lùi về sau tránh khỏi kiếm của Hi Thần.
Thấy Hi Thần động thủ, một thị vệ đứng bên cạnh vội vàng tiến lên giữ tay của Hi Thần lại: “Hi Thần, ngươi đừng xúc động!”
“Triệt Dịch, ngươi đừng cản ta!” Hi Thần hét to với Triệt Dịch.
Tư Tuyết hơi nheo mắt nhìn Triệt Dịch, có thể nhận ra hắn ta là một trong tứ đại hộ vệ.
Sau đó đôi mắt của Tư Tuyết nhìn về phía một người đứng bên cạnh cúi đầu không nhúc nhích, mặc dù im lặng không nói gì nhưng phong thái hơn người. Tư Tuyết nghĩ đây hẳn là thành viên còn lại trong tứ đại hộ vệ, mà chắc hẳn là người mạnh nhất.
“Hi Thần, Hoàng thượng bảo ngươi buông kiếm xuống!” Triệt Dịch quát Hi Thần.
Hi Thần hơi sững người, nhưng sau đó vẫn không cam lòng, nàng ta mặc kệ sự ngăn cản của Triệt Dịch, cầm kiếm lên đâm thẳng về phía Tư Tuyết.
Quyền Mạch Ngự hơi nhíu mày, bàn tay cong lại, vươn tay về phía kiếm của Hi Thần, một sức mạnh to lớn hút thanh kiếm trong tay Hi Thần đi, nàng ta lập tức biến sắc.
“Loảng xoảng!”
Trường kiếm rơi xuống đất, Hi Thần ngây ngẩn cả người.
Tư Tuyết cười khẩy một tiếng.
Trong lúc Hi Thần còn đang ngây người, Quyền Mạch Ngự vung tay áo lên, một luồng nội lực quét Hi Thần ngã xuống đất.
“A!” Hi Thần lập tức hoảng sợ hét lên, nàng ta bị ngã mạnh xuống đất, đau đến mức xương cốt như muốn vỡ ra từng mảnh.
“Ha ha ha!” Tư Tuyết chớp chớp mắt, sau đó không nể tình phá lên cười.
Lần này mọi người đều sững sờ. Rốt cuộc nữ nhân này là thần thánh phương nào?
“Vào điện.” Quyền Mạch Ngự chỉ lạnh nhạt sai bảo một câu rồi không nói gì thêm nữa, càng không thèm để ý đến Hi Thần.
Chờ sau khi tất cả mọi người tiến vào, Hi Thần vẫn đang thở hổn hển ngồi nguyên ở đó, trong mắt toàn bộ là lửa giận.
“Thần Nhi, nàng đừng chống lại mệnh lệnh của Hoàng thượng.” Triệt Dịch đi đến trước mặt Hi Thần, thở dài rồi thấp giọng nói.
Hi Thần ngước mắt trừng Triệt Dịch, không nói gì cả.
Triệt Dịch hơi bất đắc dĩ, duỗi tay về phía Hi Thần, muốn kéo nàng ta dậy nhưng lại bị Hi Thần hất mạnh ra. Triệt Dịch hơi sửng sốt, đành rút tay về, trong ánh mắt chợt lóe chút bi thương.
Sau khi vào điện Cô Tinh, Tư Tuyết cứ nhìn đông nhìn tây.
“Này, Vân Hiên đại nhân, chỗ ta ở đâu vậy?” Tư Tuyết quay đầu hỏi Vân Hiên bên cạnh nàng.
Lúc tâm trạng của nàng tốt thì sẽ nịnh bợ gọi Vân Hiên là Vân Hiên đại nhân, dù sao thì người khác đều gọi hắn ta như vậy.
Vân Hiên nhìn nàng, sờ cằm suy nghĩ một lúc.
“Ngoại điện đi, dù sao thị nữ đều ở ngoại điện hết.” Vân Hiên ăn không nói có trả lời.
Nghe thấy lời này của Vân Hiên, Tư Tuyết ồ một tiếng, cũng không nói gì.
“Để nàng ở trung điện đi, trẫm cần lúc nào gọi thì nàng phải đến lúc đó.” Lúc này Quyền Mạch Ngự bước xuống xe ngựa, lạnh nhạt nói một câu.
Tư Tuyết và Vân Hiên đồng thời sửng sốt.
“Chết tiệt! Cái gì mà gọi lúc nào thì đến lúc ấy chứ? Ngài cho rằng ta là ai hả?” Tư Tuyết không nhịn được mà nói bậy.
Gọi lúc nào thì đến lúc đó, gọi lúc nào thì đến lúc đó hả? Nàng không có cốt khí như vậy sao? Chẳng lẽ nàng không cần mặt mũi hả?