“Cô nương ơi, ta không muốn con ngựa này đâu, ta dùng xong sẽ trả lại, con ngựa này quá gầy, ta không thích.” Khuôn mặt Hàn Hâm ghét bỏ nhìn Tư Tuyết.
Tư Tuyết lập tức đập một cái vào đầu Hàn Hâm.
“Ngươi không muốn thì thôi, ngươi nhìn ta nói làm gì hả, ta có gầy đâu!” Tư Tuyết cả giận nói.
Đặc biệt là Hàn Hâm còn dùng ánh mắt cực kỳ ghét bỏ để nhìn nàng, khiến nàng giống như là thứ rác rưởi.
Hàn Hâm lúng túng gãi đầu, cười nhìn Tư Tuyết.
“Tư Tuyết cô nương, ngài cũng gầy.” Hàn Hâm ăn ngay nói thật.
“Ngươi!” Tư Tuyết lập tức không còn gì để nói nữa rồi, nàng mím môi cười, khuôn mặt kiêu ngạo: “Xem như ngươi thức thời.”
“Vậy cô nương, ta trở về gọi Vân Hiên đại nhân đây.” Hàn Hâm kéo tiểu Hắc, nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết gật đầu, phất tay với Hàn Hâm: “Đi đi, đi đi.”
Hàn Hâm gật đầu đồng ý, sau đó cưỡi ngựa rời đi.
Sau khi Hàn Hâm đi rồi, một mình Tư Tuyết ngồi nguyên tại chỗ chờ hồi lâu cũng không có ai đến mua cải trắng.
Lúc sáng, chỗ cải trắng này trông rất tươi, còn có người đến hỏi giá, tuy nhiên đều bị giá tiện dọa chạy mất. Bây giờ đã là buổi trưa, bọn nó bị mặt trời chiếu rọi, đã héo đi, căn bản chẳng có ai đến hỏi nữa.
Tư Tuyết thở dài, bắt đầu lắc lư ở phiên chợ.
Thật ra lúc không có ai nhìn nàng thì nàng chạy trốn luôn là tốt nhất.
Nhưng sao nàng lại không chạy ư, bởi vì nàng biết Quyền Mạch Ngự phái người nhìn nàng chằm chằm, hai ám vệ bên cạnh Quyền Mạch Ngự hình như tên là Qua Nguyệt và Thừa Ảnh đến đây.
Bây giờ đang chú ý nàng ở một nơi bí mật nào đó.
Hai người ấy còn lợi hại hơn cả Úy Dực, nàng không ngốc như vậy, muốn liều mạng với bọn họ thì vẫn nên quên đi thôi.
Sau đó Tư Tuyết đi lung tung, cuối cùng lại đi đến nơi bán trang sức, khắp nơi đều là trang sức.
“Đẹp đấy…” Tư Tuyết nhìn chung quanh, không nhịn được cười nói.
Sau đó Tư Tuyết thờ ơ đi đến một sạp hàng xem xem.
Có hai nữ nhân đang vừa chọn đồ trang sức vừa trò chuyện với nhau.
“Hai ngày nữa có cuộc thi chọn mỹ nhân, năm ngoái ta không được chọn, năm nay nhất định phải được chọn!” Nữ nhân này nói với người còn lại.
Nghe bọn họ nói chuyện, Tư Tuyết lập tức sửng sốt.
“Cuộc thi chọn mỹ nhân?” Tư Tuyết lập tức lên tiếng.
Hình như rất thú vị.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tư Tuyết thì hai người kia đều bị dọa sợ, vội vàng xoay người nhìn Tư Tuyết.
Thấy tướng mạo của Tư Tuyết thì hai người họ đều sững sờ, liếc nhìn nhau, sau đó lại nhìn Tư Tuyết, trong ánh mắt không hề có chút thân thiện nào: “Ngươi cũng muốn tham gia sao?”
“À không không không, ta không tham gia!” Tư Tuyết vội lắc đầu giải thích.
Nàng cũng chẳng ngốc, nàng đã nhận ra hai người họ đang lo lắng nàng tham gia sẽ đè bẹp bọn họ.
Nghe câu trả lời của Tư Tuyết, hai người kia mới cười, thở phào một hơi.
“Ngươi đừng tham gia, bằng tư sắc của ngươi thì chắc không thể vào được nhóm mười người đứng đầu đâu.” Nữ nhân vừa rồi sửa sang lại mái tóc của mình, thần sắc ung dung nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết ngẩn người, sau đó bĩu môi, vẻ mặt không còn gì để nói.
Sao nữ nhân ngày có thể nói trái với lương tâm vậy chứ, lương tâm nàng ta liệu có đang chửi mắng không hả? Đã lớn tuổi mà vẫn muốn tham gia cuộc thi chọn mỹ nhân, còn dám nghi ngờ giá trị nhan sắc của nàng ư?
“Được rồi, được rồi, chúng ta mau trở về thôi, đừng để mặt trời chiếu hỏng da.” Người kia nhìn Tư Tuyết một lúc rồi đưa tay nắm lấy tay người bên cạnh.