Cho dù phải ép buộc nàng thì hắn cũng phải giữ Tư Tuyết lại bên cạnh mình.
Tư Tuyết là do hắn nhặt về, chính hắn nhặt, không có sự cho phép của hắn thì nàng không thể rời khỏi đây.
“Chủ tử, chúng ta không phải người cùng thế giới, ngài đừng như vậy.” Tư Tuyết thở dài, hơi bất đắc dĩ nói.
Nói rồi Tư Tuyết đưa tay nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt của Quyền Mạch Ngự: “Được rồi, không ồn ào với ngài nữa, ta đi đây, đồ đạc đều đã thu dọn hết rồi.”
“Trẫm không nói đùa với ngươi.” Quyền Mạch Ngự bắt lấy tay Tư Tuyết, trong giọng nói mang theo sự giận dữ.
Tư Tuyết yên lặng rút tay mình về, giả vờ như không nghe ra được cảm xúc của Quyền Mạch Ngự, sửa sang lại tóc tai và quần áo.
“Chủ tử, ta để Chi Huy lại cho ngài, những thứ khác ta cũng không mang đi, chỉ cầm theo chút đồ dùng hằng ngày. Tốt xấu gì ta cũng đã làm nhiều việc vì ngài như vậy, lấy chút đồ cũng không sao đúng không?” Tư Tuyết cười với Quyền Mạch Ngự.
Đôi môi mỏng của Quyền Mạch Ngự mím chặt, cứ nhìn Tư Tuyết như vậy, không nói gì cả.
Tư Tuyết lập tức lúng túng gãi đầu.
“Được rồi, vậy ta không mang gì đi cả, ta đi tay không được chưa?” Tư Tuyết ngẩng đầu nói với Quyền Mạch Ngự.
Dù sao dựa vào bản lĩnh của nàng, có thể thuận buồm xuôi gió sống ở nơi này chẳng phải là chuyện cỏn con hay sao.
“Vậy thì bộ quần áo trên người ngươi cũng không được mang đi.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói.
Tư Tuyết lập tức sững người, trong lòng mắng má nó chứ.
“Này, không cần như vậy chứ, quá đáng rồi đó.” Tư Tuyết lườm Quyền Mạch Ngự, cuối cùng không chịu nổi nữa.
Nói rồi Tư Tuyết đẩy Quyền Mạch Ngự ra, đi thẳng ra ngoài.
Đúng là muốn nàng tức chết!
Quyền Mạch Ngự giữ tay Tư Tuyết lại, kéo cả người nàng sang một bên rồi đè nàng lên cánh cửa, Tư Tuyết lập tức ngây người.
Sau đó cái hôn của Quyền Mạch Ngự rơi xuống.
Lần này Quyền Mạch Ngự không hề dịu dàng chút nào mà dùng sức cắn môi Tư Tuyết.
Hắn cảm thấy nữ nhân này đang cố tình chọc tức hắn, nhất định phải khiến hắn tức chết thì nàng mới vui vẻ.
“A…” Tư Tuyết tức đến bể phổi, dùng sức đẩy Quyền Mạch Ngự ra.
Vừa rồi mới nói với hắn để hắn coi như chưa xảy ra chuyện gì cả, sao bây giờ hắn lại hôn nàng chứ!
Quyền Mạch Ngự hơi nhíu mày, dùng sức cắn bờ môi Tư Tuyết, môi của Tư Tuyết lập tức chảy máu, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng hai người.
Tư Tuyết quật cường trừng mắt nhìn Quyền Mạch Ngự, cũng bắt đầu cắn Quyền Mạch Ngự, cắn nát bờ môi hắn.
Hai người giống như đang thi đấu, dùng hết sức lực để cắn, khiến cho đối phương chảy máu đầm đìa.
Cuối cùng Quyền Mạch Ngự buông ra trước.
Tư Tuyết sờ bờ môi của mình, ngước mắt trừng Quyền Mạch Ngự.
“Ngài không cản được ta, ta cứ muốn đi.” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
Đến cả đồng hồ bỏ túi mà Lăng Chiến đưa cho nàng mà nàng cũng không muốn bảo Quyền Mạch Ngự trả về nữa, bởi vì nàng biết Quyền Mạch Ngự sẽ không trả nàng.
Đôi mắt đen của Quyền Mạch Ngự chăm chú nhìn Tư Tuyết, một tay đè Tư Tuyết lên cửa, nhìn nàng chằm chằm.
“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, có đi nữa không?” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, thấp giọng hỏi.
“Đi.” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, chỉ nói một chữ
Vừa nói xong Quyền Mạch Ngự đã bật cười.
Tư Tuyết lập tức mơ màng, chẳng lẽ không phải hắn hỏi như vậy nghĩa là nàng nói đi thì sẽ để nàng đi sao?