“Nếu như ta có thể còn sống trở về, ta nguyện ý quên đi tất cả, ở bên chàng…”
Nói xong, nụ cười của nữ nhân đó càng trở nên bi thương, sau đó nàng quay người đi.
Tư Tuyết tức giận nhìn chằm chằm nữ nhân kia.
Nữ nhân kia rốt cuộc là ai a! Nàng có thể nhìn ra đó là một nữ tử xinh đẹp, nhưng sao mà nàng không biết được nữ nhân kia trông như thế nào chứ!
“Tư Tuyết, dậy đi…” Giọng của Quyền Mạch Ngự vang lên bên tai Tư Tuyết.
Tư Tuyết không vui nhíu mày, chậm rãi mở con mắt ra
“Sao vậy, đừng có quậy…” Tư Tuyết vươn tay vỗ Quyền Mạch Ngự.
“Đừng ngủ nữa.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói.
Nghe thấy giọng nói của Quyền mạch Ngự, trong lòng Tư Tuyết tràn đầy phiền muộn, nàng quay người lại, không để ý tới hắn.
Nhìn bộ dạng này của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự bất đắc dĩ thở dài, vỗ đầu của nàng.
“Ngươi ngủ tiếp đi, lát nữa dậy.” Quyền Mạch Ngự nói một câu, sau đó cũng lười để ý tới nàng, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài rửa mặt.
Quyền Mạch Ngự đi ra ngoài, đầu tiên là gọi người nói cho Thanh Nha biết là Tư Tuyết đang ở đây để khi thức dậy nàng ấy khỏi lo lắng, nếu không Tư Tuyết sẽ mắng người.
Sau đó, Quyền Mạch Ngự đi rửa mặt, cho người chuẩn bị điểm tâm. Bình thường hắn ăn khá đơn giản, nhưng sợ Tư Tuyết sẽ không thích nên kêu người làm lại một lần nữa.
Sáng hôm nay, hắn thức dậy thấy Tư Tuyết đang ở trong lồng ngực của mình, trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái…
Nếu như ngày nào cũng như vậy thì cũng không tệ lắm.
Rất nhanh đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong nhưng Tư Tuyết vẫn còn chưa dậy, Quyền Mạch Ngự không còn cách nào khác, đành phải đi gọi nàng một lần nữa.
Đi đến bên giường, Quyền Mạch Ngự nhẹ nhàng lắc lắc ti tuyết: “Dậy.”
“Không dậy nổi!” Tư Tuyết hất tay của Quyền Mạch Ngự ra, tràn ngập mùi thuốc súng.
Quyền Mạch Ngự hơi sững sờ, nhìn bàn tay vừa bị đẩy ra của mình, không biết tại sao Tư Tuyết lại tức giận như vậy.
“Dậy ăn điểm tâm, nếu không đồ ăn sẽ nguội hết đấy.” Quyền Mạch Ngự thật sự hết cách với Tư Tuyết.
Vốn dĩ còn đang tức giận nhưng khi nghe hai chữ ăn cơm, vẻ mặt của Tư Tuyết có chút kích động. Nàng vừa chuẩn bị ngồi dậy thì đột nhiên nhớ đến tối hôm qua Quyền Mạch Ngự liên tục gọi tên U Nhi, cùng với giấc mơ không đâu vào đâu mà tối hôm qua nàng mơ thấy...
“Không ăn! Đừng có làm phiền lão nương!” Tư Tuyết bịt tai hét lên.
Lúc đầu Quyền Mạch Ngự tưởng Tư Tuyết nghe có ăn nên muốn đứng dậy, ai biết nàng lại càng tức giận hơn.
“Có phải ngươi muốn trẫm kéo lên đúng không?” Ánh mắt của Quyền Mạch Ngự trầm xuống, hắn tức giận nói.
Nàng đúng là muốn làm phản mà, chỉ có một đêm thế mà nàng lại có gan hét lên với hắn.
Tư Tuyết liếc mắt, không để ý tới hắn, kéo chăn mền lên ngủ tiếp.
Quyền Mạch Ngự không còn kiên nhẫn nữa, bàn tay to đè lên bả vai của Tư Tuyết: “Tư Tuyết, trẫm không phải một người tốt lành gì, xưa nay vẫn vậy.”
Câu nói kia cũng đã chọc giận Tư Tuyết, Tư Tuyết trực tiếp xù lông. Nàng hất Quyền Mạch Ngự ra, quay người lại, trừng mắt nhìn Quyền Mạch Ngự.
“Sao ngài lại hung dữ với ta! Sao lại tức giận với ta! Đêm qua ngài cứ đòi ôm ta ngủ, làm hại ta một đêm ngủ không ngon lại còn không cho ta ngủ thêm, bộ ngài không có lương tâm hả?! Tính tình của ngươi không tốt, có bản lĩnh thì đánh ta đi! Có muốn ta cởi quần áo cho ngươi đánh không!”
Tư Tuyết nói xong liền muốn cởi quần áo của mình.
Quyền Mạch Ngự hít một hơi thật sâu, tâm trạng bình tĩnh lại, đè cái tay của Tư Tuyết đang muốn cởi quần áo.
Có lẽ hắn đã bị điên rồi, chỉ có vài câu nói của Tư Tuyết thôi đã làm cho hắn mềm lòng, không nỡ hung dữ với Tư tuyết.
“Là trẫm sai, trẫm xin lỗi.” Quyền Mạch Ngự ngước nhìn Tư Tuyết, nói.