Thanh Nha nói rất nhỏ, nói đến câu cuối cùng thì càng ngày càng nhỏ đi.
Nói cho cùng đều là lỗi của nàng ấy, nếu nàng ấy khuyên được Tư Tuyết không uống thuốc lung tung thì chắc chắn Tư Tuyết đã không bị vậy rồi.
Nghe Thanh Nha nói, vẻ mặt của Quyền Mạch Ngự rất khó coi.
"Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, không cần lo lắng Tư Tuyết đâu." Quyền Mạch Ngự nói với Thanh Nha.
Thanh Nha vội vàng lên tiếng, rồi lui xuống.
Ánh mắt của Quyền Mạch Ngự tối sầm, hắn chậm rãi đẩy cửa đi vào, đi đến bên giường, thấy Tư Tuyết đang nằm trên giường ngủ, hai gò má thì đỏ bừng.
Ngồi xuống bên cạnh Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự đưa tay xem trán của Tư Tuyết, thấy rất nóng, không riêng gì trán mà toàn bộ cơ thể đều nóng hừng hực.
Cảm giác được có người chạm vào mình, Tư Tuyết chậm rãi mở mắt ra, thấy ;à Quyền Mạch Ngự.
"Chủ tử..." Tư Tuyết hơi mở miệng ra, nói.
"Ừm, khó chịu sao?" Quyền Mạch Ngự lên tiếng, hỏi.
"Có chút." Giọng nói của Tư Tuyết rất khàn, sau đó nàng định vén chăn lên: "Thanh Nha thật là, đắp cho ta cái chăn dày như vậy."
Nói xong, Tư Tuyết sờ lên trán của mình, nàng thật sự thấy nóng sắp chết rồi đây.
"Như thế này cũng vô dụng thôi, ta xối nước một cái là hết ngay." Tư Tuyết nói xong liền muốn xuống giường.
Hạ thân nhiệt bằng phương pháp vật lý luôn cho rồi, thế này phiền quá.
Quyền Mạch Ngự bắt cái tay của Tư Tuyết lại rồi kéo nàng về giường, đắp chăn mà chẳng nói một lời nào.
Sau đó, Quyền Mạch Ngự gọi tất cả các thái y tới.
Một đám thái y bắt mạch cho Tư Tuyết, toàn bộ đều không biết nên làm thế nào. Cuối cùng sau một lúc bàn bạc, họ cho ra kết luận là phải quan sát hai ngày trước đã.
"Mấy người các ngươi còn có tác dụng gì nữa không, một bệnh nhỏ như thế mà cũng trị không được là sao!" Quyền Mạch Ngự nổi cơn thịnh nộ gào thét về phía bọn họ.
Tư Tuyết nằm lăn qua lăn lại trên giường, rất là khó chịu.
Nhiệt độ nóng như thế, lại thêm một ngày chưa ăn cơm, mặc dù nàng không thấy đói nhưng dạ dày lại rất khó chịu.
"Nếu hôm nay nàng ấy không hạ sốt thì cả đám các ngươi cút hết cho trẫm!" Quyền Mạch Ngự vẫn còn đứng mắng đám thái y, suýt chút nữa đã ném đồ lên bọn họ.
"Chủ tử, ta đói..." Tư Tuyết yếu ớt nói với Quyền Mạch Ngự.
Bây giờ dạ dày của nàng đang rất khó chịu, chỉ muốn nhét đầy đầy bao tử thôi.
Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự hơi sững sờ, sau đó hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Tư Tuyết.
"Ngươi muốn ăn cái gì?" Quyền Mạch Ngự hỏi.
Tư Tuyết lặng lẽ nhìn Quyền Mạch Ngự, cả người đều lộ ra vẻ chán chường, không hiểu sao trong lòng Quyền Mạch Ngự cảm thấy rất đau lòng.
"Muốn ăn thịt kho tàu." Tư Tuyết mở miệng nói ra.
Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự ngước mắt nhìn đám thái y ở bên cạnh: "Thịt kho tàu làm như thế nào?"
Đám thái y giật mình, sau đó vội vàng cúi đầu xuống, ôm quyền cung kính đối với Quyền Mạch Ngự.
"Hoàng thượng, thịt kho tàu quá mức dầu mỡ, chỉ sợ Tư Tuyết cô nương ăn không được." Thái y nói với Quyền Mạch Ngự.
Nói xong, hai chân của bọn họ run lên, sợ hắn lại tức giận.
"Ta muốn ăn thịt kho tàu..." Tư Tuyết ấm ức nói như một đứa bé cáu kỉnh.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết một chút, ánh mắt tối sầm lại.
"Vậy có thể ăn cái gì?" Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
"Thưa Hoàng thượng, tốt nhất là không được ăn mặn, nên ăn nhạt một chút, có thể nấu chén cháo hoặc một chén mì." Thái y vội vàng trả lời.