Sau khi biết Tư Tuyết đã bắt được Nam Thiên Ức, Hi Thần tức đến nỗi thiếu chút nữa hộc máu.
“Hoàng thượng, thật sự là do Tư Tuyết đã thả Nam Thiên Ức ra mà, Hi Thần không lừa ngài!” Hi Thần vẫn không chịu buông tha cho Tư Tuyết.
Quyền Mạch Ngự liếc mắt nhìn Hi Thần, không hề nói gì.
“Những gì Hi Thần nói chính là sự thật, có lẽ… Tư Tuyết không muốn làm chủ tử nghi ngờ nên mới bày mưu tính kế với Nam Thiên Ức. Hai người này vốn cùng một bọn nên cho dù Tư Tuyết bắt được Nam Thiên Ức thì cũng không có gì kỳ lạ cả.” Hi Thần tiếp tục nói.
Tuy cách nói này của Hi Thần hơi gượng ép nhưng lại không thể nói là không có lý, vì dù sao Tư Tuyết cũng biết chú thuật.
Tư Tuyết không vui mà nhíu mày: “Đủ rồi!”
Tiếng rống này của nàng làm Hi Thần giật mình, vô thức ngậm miệng lại.
“Úy Dực đại nhân, chú thuật trên xích sắt đã được hóa giải nhưng Nam Thiên Ức vốn đang trọng thương nên không thể nào tránh thoát, đúng chứ?” Tư Tuyết ngước mắt nhìn về phía Úy Dực.
Úy Dực hơi ngạc nhiên nhưng sau đó cũng thành thật mà gật đầu.
“Quả thật đúng như lời cô nương đã nói.” Úy Dực đáp.
Nghe thấy Tư Tuyết hỏi như thế, mọi người đều cảm thấy hơi nghi ngờ, không biết Tư Tuyết hỏi cái này để làm gì.
“Nếu đã như vậy thì, Úy Dực đại nhân, mời ngài xem những xích sắt kia đã bị vũ khí gì chém đứt.” Tư Tuyết tiếp tục nói.
Không chỉ Úy Dực mà tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên.
Vừa rồi trọng điểm chú ý của họ không nằm ở chuyện xích sắt đã bị chặt đứt như thế nào mà họ chỉ quan tâm đến chuyện chú thuật đã bị giải. Sau khi nghe Tư Tuyết nói như thế, họ mới cảm thấy chuyện xích sắt bị chặt đứt mới là mấu chốt làm cho Nam Thiên Ức chạy trốn.
Úy Dực không hề do dự, hắn ta nhanh chóng nhìn những sợi xích sắt đã bị chặt đứt kia, sau đó im lặng một lát.
“Cô nương, những sợi xích sắt này… là do kiếm của Hi Thần chém đứt.” Úy Dực nói với Tư Tuyết, sắc mặt hắn ta cũng có chút khó coi.
Dù sao tứ đại hộ vệ bọn họ đã quen biết nhiều năm, cũng đã hiểu rõ những người còn lại nên hắn ta vừa nhìn đã nhận ra sợi xích sắt này do kiếm của Hi Thần chém đứt.
Mọi người nghe thấy Úy Dực nói như thế thì ngây ngẩn cả người. Bầu không khí lập tức trở nên hơi trầm trọng.
Có những lời này của Úy Dực, họ không thể hoài nghi Tư Tuyết nữa, bởi vì Úy Dực chưa bao giờ biết nói dối.
Úy Dực là người đứng đầu tứ đại hộ vệ, có năng lực mạnh nhất, mà tính cách cũng trầm ổn nhất, hơn nữa còn không bao giờ nói dối, cho dù là nói dối giúp người một nhà thì Úy Dực cũng không làm được.
Tư Tuyết hừ một tiếng: “Vậy chuyện này còn gì để nói nữa không?”
“Hi Thần, là ngươi thả cho Nam Thiên Ức chạy đi?” Quyền Mạch Ngự ngước mắt nhìn về phía Hi Thần.
Chuyện này Hi Thần hoàn toàn không thể giải thích rõ được. Hai chân nàng ta mềm nhũn, bộp một tiếng rồi quỳ xuống mặt đất.
“Xin Hoàng thượng thứ tội, Hi Thần không hề cố ý! Hi Thần không cố ý thả Nam Thiên Ức chạy thoát! Nếu, nếu Tư Tuyết không giải chú thuật thì làm sao thần có thể chém đứt sợi dây xích kia được chứ!” Đôi mắt Hi Thần đỏ ửng lên, nàng ta không ngừng giải thích cho mình.
“Đủ rồi!” Quyền Mạch Ngự tức giận hét lớn một tiếng.
Không ngờ Hi Thần lại có thể ngu ngốc đến mức độ này. Mọi chuyện đã như thế rồi mà nàng ta còn muốn trốn tránh, đẩy hết trách nhiệm lên trên người khác.
Hi Thần hoảng sợ, không dám nói gì thêm nữa.
Ba người hộ vệ còn lại đều im lặng, họ không thể giải thích giúp cho Hi Thần.
Triệt Dịch nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay phải đâm thật sâu vào trong da thịt mới không khiến bản thân phát ra tiếng.
“Ngươi muốn xử lý nàng ta như thế nào?” Im lặng một lát, Quyền Mạch Ngự hỏi Tư Tuyết.