Vân Hiên hơi sững người, sau đó quay lại nhìn Tư Tuyết.
Tư Tuyết nhìn xung quanh rồi chỉ vẫy tay về phía một góc khuất, Qua Nguyệt và Thừa Ảnh trong nơi hẻo lánh lập tức ngẩn người, sau đó không thể làm gì khác ngoài đi ra.
Hai người họ còn làm ám vệ làm gì nữa chứ, từ lúc rời khỏi điện Cô Tinh, bao giờ hơi thở của họ cũng bị Tư Tuyết cô nương khóa chặt cả.
“Cô nương có chuyện gì cần sai bảo ạ?” Thừa Ảnh chắp tay với Tư Tuyết, trầm giọng nói.
“Đại ca, giúp ta một việc thôi, vừa rồi kẻ này đã ức hiếp ta, ngươi có thấy không?” Tư Tuyết ngước mắt nhìn Thừa Ảnh, thờ ơ nói.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, đầu tiên Thừa Ảnh hơi sững người, sau đó dùng sức gật đầu.
Vừa rồi nếu Vân Hiên không ngăn cản hắn ta đụng vào người Tư Tuyết thì Thừa Ảnh đã chặt hắn ta ra thành hai mảnh rồi.
“Vậy thì tốt, bây giờ ta muốn đánh người, ngươi giúp ta đánh hắn ta một trận, sau đó thì để hắn ta tự sinh tự diệt đi.” Tư Tuyết tiếp tục nói.
Tên Vũ Văn Hi này có tướng mạo thư sinh nhưng không ngờ lại bẩn thỉu như vậy, đúng là chỉ cần là người của Hi Thần thì đểu chẳng phải là loại tốt đẹp gì.
“Vâng.” Thừa Ảnh đồng ý, sau đó đi về phía Vân Hiên, chuẩn bị cướp người từ tay Vân Hiên.
Qua Nguyệt cũng không nói lời nào, chỉ đưa tay bắt lấy Vũ Văn Hi. Vũ Văn Hi sợ đến nỗi trắng bệch mặt, Tư Tuyết lười biếng híp mắt xem kịch hay.
“Này, hai người các ngươi làm gì vậy hả, cái gì cũng phải có thứ tự trước sau, chờ ta đánh xong thì mới đến lượt hai ngươi chứ!” Vân Hiên vội vàng nói với hai người họ.
Vừa nghe lời này của Vân Hiên thì Vũ Văn Hi đã bị dọa đến quỳ xuống đất.
“Xin các ngài hãy bỏ qua cho ta, ta thật sự không làm gì cả!” Vũ Văn Hi run rẩy nói.
“Câm miệng, đã đến lượt ngươi nói chuyện sao?” Thừa Ảnh trực tiếp đạp cho hắn ta một cước.
Động tĩnh lần này quá lớn, mọi người xung quanh đều đang nhìn về phía này.
“Khụ khụ.” Tư Tuyết lập tức ho khan hai tiếng, khua tay hạ giọng nói: “Khiêm tốn, khiêm tốn một chút.”
Nghe Tư Tuyết nói vậy, mấy người họ đều không biết làm thế nào mới là khiêm tốn.
Xung quanh đã có không ít người tụ tập nhìn về phía họ bàn luận sôi nổi.
Lúc này có người đi tới, đám đông tự động tránh ra một con đường, người kia đi đến trước mặt Tư Tuyết, nhìn dáng vẻ của hắn ta thì có vẻ là chủ nhân ở đây.
Người kia đến trước mặt Tư Tuyết, chắp tay với nàng: “Vị cô nương này, ta là một trong những chủ nhân của cuộc thi chọn mỹ nhân này, việc riêng của cô nương bọn ta không tiện nhúng tay vào, nhưng hôm nay đổ máu ở nơi này của ta không khỏi mang điềm xấu.”
Tư Tuyết gật đầu, móc một khốc bạc lớn từ trong túi tiền đưa cho người kia.
“Vậy phiền ông chủ tìm một nơi yên tĩnh cho bọn ta, tránh để thấy máu, cũng giữ lại nơi này cho bọn ta, đợi lát nữa bọn ta sẽ trở lại.” Tư Tuyết nói với người kia.
Vị đông gia kia nhận bạc, gật đầu đồng ý.
“Mời cô nương đi hướng này.” Người kia chỉ một phía rồi đi trước dẫn đường cho mấy người Tư Tuyết.
Rất nhanh sau đó bọn họ đã đi đến một căn phòng yên tĩnh.
“Đi vào!” Vân Hiên ném Vũ Văn Hi vào làm hắn ta ngã mạnh xuống đất.
Tư Tuyết chậm rãi đi vào, tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, tùy ý bắt chéo hai chân nhìn Vũ Văn Hi, dáng vẻ lười biếng nhưng lại lộ ra sự ngang ngược.
“Ngươi theo dõi ta từ lúc nào?” Đôi mắt lạnh lùng của Tư Tuyết nhìn Vũ Văn Hi, nàng lạnh nhạt hỏi.
Nếu không phải nàng không ngờ Hi Thần vẫn chưa từ bỏ ý định thì nàng đã không chủ quan như vậy.