Nếu nàng tiếp tục đứng đây cùng Vân Hiên thì nàng đúng là đứa ngốc.
Mới đi được một bước Tư Tuyết đã bị Vân Hiên mạnh mẽ kéo lại.
“Này, không cho ngươi đi!” Vân Hiên thấp giọng nói với Tư Tuyết.
Trong lòng Tư Tuyết không còn gì để nói nữa, quay người đẩy tay Vân Hiên ra, vừa mới chuẩn bị mở miệng ra mắng thì cửa tẩm điện của Quyền Mạch Ngự bị mở ra, hắn bước ra ngoài.
Nhìn thấy Quyền Mạch Ngự Tư Tuyết lập tức giật mình, đứng nghiêm. Vân Hiên lén lườm Tư Tuyết rồi cúi đầu đứng vững.
“Chủ tử! Ta sai rồi!” Tư Tuyết đánh đòn phủ đầu, cúi gập người một cái chín mươi độ.
Thấy Tư Tuyết chân chó như vậy thì đầu tiên Vân Hiên sửng sốt một chút, sau đó lấy lại tinh thần, học dáng vẻ của Tư Tuyết, cúi người một cái chín mươi độ, hét lớn một tiếng: “Chủ tử, thuộc hạ cũng biết sai rồi ạ!”
Quyền Mạch Ngự dựa vào cửa nhìn hai người trước mặt.
“Đứng lên đi, không có lần sau.” Im lặng hồi lâu, Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt nói.
Hai người họ đồng thời thở phào một hơi.
Tư Tuyết đứng thẳng người dậy, cười ngọt ngào với Quyền Mạch Ngự, rồi trực tiếp tiến lên muốn ôm lấy Quyền Mạch Ngự, nhưng hắn lại tránh đi.
Lần này Tư Tuyết lập tức ngây ngẩn cả người.
“Ngươi về trước đi.” Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết sững người rồi ngước mắt lên nhìn Quyền Mạch Ngự, còn chưa kịp nói chuyện thì ánh mắt của Quyền Mạch Ngự đã rơi xuống người Vân Hiên.
“Qua đây.” Quyền Mạch Ngự nói rồi quay người đi vào trong.
“Vâng ạ.” Vân Hiên vội vàng lên tiếng rồi đi theo vào.
Lúc đi qua Tư Tuyết thì Vân Hiên vỗ vỗ bả vai nàng.
“Mau về đi, ta và Hoàng thượng nói chuyện chính sự.” Vân Hiên nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết nhếch miệng, vẻ mặt khinh thường, quay người rời đi. Nói chuyện chính sự thì nói chuyện chính sự, chẳng liên quan gì đến nàng cả, nàng chẳng rảnh để nghe lén đâu.
Vân Hiên đi theo Quyền Mạch Ngự vào trong điện, đóng cửa lại rồi quay người quỳ trên mặt đất, hai tay ôm quyền: “Hoàng thượng.”
Bước chân của Quyền Mạch Ngự phía trước hơi dừng lại, hắn quay người nhìn Vân Hiên, sắc mặt hơi trầm xuống.
“Nói.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói.
“Hoàng thượng, người được phái ra đã báo tin, Tinh Sa đã xuất hiện ở sa mạc Nham Sa.” Vân Hiên trầm giọng nói.
Nghe Vân Hiên nói vậy thì Quyền Mạch Ngự hơi híp mắt, im lặng một hồi lâu.
Thấy Quyền Mạch Ngự im lặng không nói gì thì Vân Hiên không hỏi nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự.
“Hoàng thượng?” Vân Hiên nghi hoặc gọi Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự hơi nhíu mày, quay người nhìn Vân Hiên.
“Ngươi đứng lên trước đi.” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt sai bảo.
“Vâng ạ.” Vân Hiên vâng lời, đứng bên cạnh Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự nhíu mày suy nghĩ, Tinh Sa là thuốc dẫn cổ độc Khiên Cơ trong người hắn, không thể thiếu được.
Toàn thân Tinh Sa đều là kịch độc, chỉ có người không sợ bách độc giống như hắn mới có thể đụng vào, vì vậy lần này muốn lấy Tinh Sa thì nhất định hắn phải đi.
Nhưng, hắn mới đồng ý với Tư Tuyết sẽ dẫn nàng đến quân doanh…
“Ngươi cảm thấy lúc nào xuất phát thì thích hợp?” Quyền Mạch Ngự im lặng hồi lâu thì hỏi.
Nghe Quyền Mạch Ngự hỏi vậy, Vân Hiên hơi ngẩn người.
“Đương nhiên là càng sớm càng tốt ạ, tốt nhất đừng quá ba ngày nữa, thuộc hạ sợ càng chậm trễ càng khó tìm được Tinh Sa.” Vân Hiên cúi đầu, cung kính đáp.
Quyền Mạch Ngự nhướng mày, môi mỏng khẽ nhếch lên, im lặng hồi lâu.
“Được, trẫm đã biết, ngươi lui xuống trước đi, sáng sớm mai sẽ xuất phát đến sa mạc Lôi Nham.”