“Vậy ta sẽ không đi cùng với cô nương. Nam nhân kia đã bị trói xích lại, không thoát được nên sẽ không thể làm cô nương bị thương, cô nương đừng sợ.” Tôn Thất dặn dò Tư Tuyết vài câu.
Tư Tuyết thầm cười khổ.
Thật là, nhớ những ngày khi còn ở hiện đại, đầu của nàng cũng có trị giá vài trăm triệu, thế mà bây giờ nàng lại rơi xuống tình trạng này. Chỉ là một phạm nhân thôi mà Tôn Thất lại động viên nàng đừng sợ.
Có điều Tôn Thất cũng là một người tốt bụng, dù sao nhìn từ bề ngoài thì nàng chính là một thiếu nữ xinh đẹp mười bảy, mười tám tuổi, hơn nữa còn thuộc dạng rất yếu ớt.
Có đôi khi quá đẹp cũng là một gánh nặng!
“Cảm ơn.” Tư Tuyết mỉm cười với Tôn Thất rồi đi vào phòng giam.
Tư Tuyết đóng cửa phòng giam lại, Tôn Thất bị ngăn ở bên ngoài nên không thể biết được có chuyện gì xảy ra ở bên trong.
Đứng ngoài phòng giam một lúc, Tôn Thất cũng đi để làm việc của mình.
Tư Tuyết vừa đi vào đã thấy một nam nhân đang bị trói bằng xích sắt rất to ở chính giữa phòng giam, khắp cơ thể đều là vết thương, máu chảy ròng ròng trông rất đáng sợ.
Những sợi dây xích trói hắn ta đều có gai, Tư Tuyết vừa mới nhìn đã cảm thấy đau. Không những thế, trên mỗi sợi dây xích đều có phù chú làm cho người nam nhân kia không thể thoát ra.
“Chậc, chậc, chậc, đúng là quá đáng mà.” Tư Tuyết không khỏi thở dài một cái.
Nghe thấy giọng nói của Tư Tuyết, cơ thể của người nam nhân kia lập tức cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Tư Tuyết, kéo theo tiếng xích rung lên.
“Ngươi là ai? Ta sẽ không nói cái gì hết!” Người kia hét về phía Tư Tuyết.
Tư Tuyết thở dài, dang hai tay ra một cách bất lực.
“Đại ca à, ta còn chưa có hỏi đâu, ai muốn ngươi nói cái gì chứ.” Giọng nói của Tư Tuyết vô cùng bất lực.
Người kia dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Tư Tuyết, một lát sau, hắn ta lại cụp mắt xuống, không nhìn Tư Tuyết nữa, miệng lầm bầm: “Chẳng lẽ Cô Vực Quốc của các ngươi hết người rồi hay sao mà để một tiểu nha đầu thẩm vấn ta vậy.”
Khóe miệng của Tư Tuyết giật một cái. Nàng có phải tiểu nha đầu đâu!
“Tiểu nha đầu cái đầu ngươi! Dám làm màu trước mặt bản cô nương à, có tin ta đánh cho ngươi rụng răng hết không?” Tư Tuyết thật sự là không thể chịu đựng nổi, hét vào mặt của hắn ta.
Đã là phạm nhân thì phải có dáng vẻ của phạm nhân chứ, ăn nói kiểu gì vậy hả.
Người kia hơi ngước mắt nhìn Tư Tuyết, vẫn không nói gì.
Tư Tuyết tức giận đi đến cái bàn ở trước mặt hắn ta, dùng chân kéo ghế qua, giẫm lên ghế rồi ngồi lên bàn, bắt chéo chân lại.
“Này, ngươi tên gì?” Tư Tuyết hỏi.
Hắn ta nhìn nàng, im lặng như hến.
“Ta tên là Tư Tuyết.” Tư Tuyết đành phải nói tên của mình trước: “Chỉ là một cái tên mà thôi, chẳng lẽ tên của ngươi cũng phải giữ bí mật, không cho người khác biết?”
Nghe Tư Tuyết nói vậy, hắn ta ngẩn người, sau đó nghiến răng trả lời: “Ta tên là Nam Thiên Ức.”
Tư Tuyết như đang suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Sau đó Tư Tuyết nhìn phù chú trên dây xích, khẽ nhíu mày.
Mặc dù nàng biết nàng không được làm như vậy, nhưng là nàng thật sự rất ngứa tay.
Tư Tuyết bắt đầu sử dụng một vài phép thuật, tốc độ nhanh đến mức ngay cả một người giỏi về chú thuật đến từ Nam U Quốc như Nam Thiên Ức cũng nhìn không rõ.
Theo các động tác của Tư Tuyết, hắn ta thấy làn khói bám trên dây xích đã biến mất trong tích tắc.
“Ngươi...” Nam Thiên Ức giật mình, nhìn Tư Tuyết với vẻ khó tin, tự hỏi tại sao nữ nhân này lại dễ dàng phá giải phù chú như vậy.