Quyền Mạch Ngự đưa tay ôm lấy Tư Tuyết, cúi đầu hôn nàng.
“Nếu ngươi muốn gả thì cũng chỉ có thể gả cho trẫm.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, trầm giọng nói.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết ngẩn người, không nói gì cả.
“Chủ tử, hình như ngài hiểu lầm rồi, ta vẫn chưa muốn xuất giá, ta chỉ…” Tư Tuyết nhỏ giọng nói.
“Chỉ cái gì? Bán một trăm bắp cải trắng sau đó rời đi đúng không?” Quyền Mạch Ngự trực tiếp cắt lời nàng.
Tư Tuyết im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu. Ăn ngay nói thật, vốn dĩ lúc đầu nàng cũng định làm vậy.
“Trẫm vẫn nên đi giết hết bọn chúng mới được.” Ánh mắt Quyền Mạch Ngự trầm xuống, nói rồi xoay người muốn rời đi.
Vừa đi một bước thì khuỷu tay của Quyền Mạch Ngự đã bị Tư Tuyết kéo lại.
“Chủ tử đừng tức giận.” Tư Tuyết nhỏ giọng vuốt lông cho Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự quay đầu nhìn Tư Tuyết: “Được, ngươi không đi thì trẫm sẽ không tức giận nữa.”
Tư Tuyết ngẩn người, sau đó mấp máy môi, không nói gì nữa.
Thấy Tư Tuyết như vậy thì không hiểu sao Quyền Mạch Ngự lại thấy tâm trạng phiền muộn, hắn nắm lấy tay Tư Tuyết, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào nàng.
“Cuối cùng có bằng lòng ở lại hay không?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
“Ta… ta muốn suy nghĩ một chút.” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, nhỏ giọng nói.
Chuyện quan trọng như vậy, suy nghĩ một chút cũng là chuyện bình thường.
Quyền Mạch Ngự nghe Tư Tuyết nói vậy thì hừ lạnh một tiếng, hất tay Tư Tuyết ra.
Thấy Quyền Mạch Ngự như vậy thì Tư Tuyết lập tức không còn gì để nói nữa, cuối cùng vẫn quyết định trở về cùng hắn trước, dù sao muốn đi thì ngày mai mới xuất phát được.
Sau khi về đến điện Cô Tinh, Tư Tuyết đi thẳng về nơi ở của mình.
“Cô nương, ngài trở về rồi ư?” Thanh Nha đi đến trước mặt Tư Tuyết, vừa cười vừa nói.
Tư Tuyết mệt mỏi ừ một tiếng, ngồi xuống cạnh bàn, cả người không có sức ghé vào mặt bàn.
Thanh Nha ngồi xuống bên cạnh Tư Tuyết, nhìn sắc mặt của nàng rồi rót cho nàng một chén nước: “Cô nương không vui ạ?”
“Vui mà, sao lại không vui chứ?” Tư Tuyết cầm lấy chén nước kia uống rồi bắt đầu chơi đùa với chiếc chén.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Thanh Nha chớp mắt nhìn nàng, không nói gì cả.
Tư Tuyết mệt mỏi duỗi lưng, đổi nhiên nở nụ cười: “Thanh Nha, ngày mai ta sẽ đi.”
Thanh Nha lập tức sững sờ.
“Cô nương muốn đi rồi sao?” Thanh Nha im lặng hồi lâu mới lên tiếng hỏi.
Tư Tuyết gật đầu, lại rót cho mình thêm một chén nước để uống.
“Nhưng mà ngươi yên tâm đi, ta sẽ không quên ngươi đâu, sau này có duyên sẽ gặp lại.” Tư Tuyết vừa cười vừa nói.
Thanh Nha nghe Tư Tuyết nói vậy thì trong lòng khó tránh khỏi cảm giác cô đơn, nàng ấy gật đầu, không nói gì thêm.
Tư Tuyết nghĩ một lúc rồi lại nhìn Thanh Nha, nhíu mày: “Thanh Nha, ngươi có người nhà không?”
“Đương nhiên là có rồi, nhưng bọn họ đều đã chết rồi.” Thanh Nha trả lời.
Tư Tuyết ngẩn người, sau đó mấp máy môi, đưa tay nắm lấy tay của Thanh Nha: “Vậy sau này ta sẽ là người nhà của ngươi, sau này chỉ cần ngươi gặp chuyện khó khăn thì ta sẽ lập tức xuất hiện cứu ngươi.”
Thanh Nha sững sờ, ngước mắt nhìn Tư Tuyết, nàng ấy chớp mắt cười, không nói gì cả.
Sau đó Tư Tuyết lại tiếp tục nằm xuống bàn, lúc nghịch lúc không mấy chiếc chén trà trên bàn, cả người không có tí sức nào.