“Tỉnh liền xuống dưới đi.” Người đàn ông bỗng nhiên nói.
Lông mi Tình Không run rẩy, chậm rãi mở mắt nước, trực tiếp đâm vào mắt đen không dao động như giếng cổ của người đàn ông, trái tim Tình Không đập lỡ một nhịp.
Ánh mắt người đàn ông nhìn cô thập phần phức tạp, vốn định thả cô xuống dưới, lại không biết vì sao, vẫn luôn ôm cô ở trong lồng ngực.
Tình Không rũ rũ mắt, che dấu cảm xúc chân thật của mình, tay ôm Sở Ngự Bắc lại buộc chặt không ít.
Cô không biết, sau này còn có cơ hội lại ôm anh, hoặc là được anh ôm như vậy hay không.
Lão tổng thống đại nhân nói không sai, bọn họ trước sau là người của hai thế giới, cô có thể không cần ngày mai, nhưng anh lại không thể không cần, anh gánh vác toàn bộ quốc gia và dân chúng.
Tình Không cảm thấy ông trời luôn đang nói đùa với mình, cô thật vất vả mới hạ quyết tâm đi theo cảm giác của mình, hết thảy tựa hồ lại về tới điểm ban đầu.
Sở Ngự Bắc vững vàng ôm cô, đặt cô tới trên sô pha.
“Tôi…… Vẫn là trở về thôi.”
Tình Không gian nan mở miệng, anh từng nói “Chúng ta về nhà”, nhưng đây rốt cuộc cũng không phải là nhà của cô.
“An tâm ở nơi này, ngoại trừ tôi, không cần để ý lời nói của ai.”
Sở Ngự Bắc kéo cà vạt trên cổ xuống, tiếp tục nói, "Nếu đói, bảo thím Lý chuẩn bị thức ăn, lát nữa Thiệu Nhiên sẽ qua tới xem vết thương trên eo cô.”
Tình Không lắc lắc đầu, “Tôi không có gì trở ngại, không cần phiền toái bác sĩ Thiệu.” Nghĩ nghĩ, lại nói, “Bên chỗ lão tổng thống thật sự không có vấn đề gì ư? Tôi có thể trở lại nội thành ở, chuyện cô nhi viện tôi nhất định sẽ tận lực.”
Bàn tay to của Sở Ngự Bắc xoa xoa đỉnh đầu cô, ngữ khí vẫn là nhàn nhạt như cũ, “Lại quên lời nói của tôi.”
“Sở Ngự Bắc……”
Người đàn ông ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, không tiếng động dò hỏi.
Tình Không lại lắc lắc đầu, “Không có việc gì, anh bận đi, tôi bảo thím Lý chuẩn bị đồ ăn cho tôi.”
Sở Ngự Bắc xác thật có việc phải bận, liền xoay người lên lầu.
Ông ngoại nói không có sai, nhi nữ tình trường với anh mà nói xưa nay có thể có cũng có thể không, liên hôn với nhà họ Minh có thể tối đại hóa lợi ích khắp mọi mặt.
Nhưng chính anh cảm thấy không cần.
Trước kia anh ngược lại cảm thấy không sao cả, hiện giờ ở trước khi chưa làm rõ tâm tư của mình, anh cần thời gian.