Tình Không ôm chặt thân mình mềm mại của đứa bé, nhắm mắt lại hấp thụ hương sữa trên người bé, cô không dám nói cho bé biết, daddy của nó là cô tự tay vứt bỏ.
……
Cơm chiều vẫn là ăn ở bên ngoài.
Bởi vì Lộ Bảo Bối rất muốn đi ăn lẩu, Diệp Nam Sanh đau lòng tiểu gia hỏa ăn cơm trưa ít một khối pizza, cho nên lấy hai chiến thắng một Tình Không, lái xe đi ra ngoài ăn lẩu.
Lần đầu tiên Lộ Bảo Bối ăn lẩu cay rát chính tông, tuy rằng bé chỉ có thể ăn canh suông, nhưng nhìn ớt chỉ thiên đỏ rực vẫn là rất cao hứng.
Bé tựa như con mèo nhỏ trộm nếm một chút, kết quả cay đến bé vẫn luôn uống nước, tiểu bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
Tình Không vừa đau lòng, lại buồn cười, “Xem con còn dám ăn vụng ớt cay không.”
Đột nhiên, cửa lớn phòng bao bị thô lỗ mở ra, mấy vệ sĩ mặc đồ đen đi đến, “Lộ tiểu thư, ông chủ chúng tôi muốn mời cô đi một chuyến.”
Tình Không ngừng động tác tay, bất động thanh sắc mà nhìn bọn họ, “Ông chủ các người là ai?”
Người áo đen khinh miệt mà quét mắt cô một cái, “Tới rồi cô sẽ biết.”
Tình Không gặp biến không sợ hãi, thong thả ung dung mà gắp thịt bò nhai kỹ nuốt chậm, sau khi nuốt vào mới hỏi lại, “Nếu tôi không đi thì sao?”
Vệ sĩ đồ đen bị thái độ không coi ai ra gì của cô chọc giận, “Một con hát mà thôi, đừng rượu mời không uống uống rượu phạt!”
“Cấp bậc con hát luôn cao hơn chó săn cáo mượn oai hùm đi?” Tình Không vẫn luôn cảm thấy tính tình của mình không thích hợp lăn lộn ở giới giải trí, ví dụ như ngạo khí trong xương cốt, sẽ luôn vào lúc không thích đáng chạy ra.
Vạn Lợi Đạt luôn nói, con nhóc chết tiệt cô nếu không phải có tôi che chở, đã sớm bốc hơi khỏi nhân gian không biết nhiêu lần rồi.
Tình Không cũng cảm thấy đích xác như thế.
“Cô……”