Sở Ngự Bắc cũng đứng lên, phóng thích khí tràng toàn thân, duỗi tay nhéo cằm Tình Không, đổi thành anh nhìn xuống cô từ trên cao, “Em chính là nghĩ như thế sao?”
“Tôi nói câu nào sai ư?” Tình Không không hề thoái nhượng, đến ngữ tốc ngữ điệu cũng không có biến hóa.
Sở Ngự Bắc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ quật cường kia thật kỹ, không nỡ đánh, cũng không nỡ mắng, cuối cùng chỉ nặng nề nói một câu, “Lộ Tình Không, em nghe cho kỹ, tôi mặc kệ em suy nghĩ cái gì, đời này em chỉ có thể làm chim hoàng yến được tôi nuôi!”
Chim hoàng yến……
Mệt cô nghĩ ra, Sở Ngự Bắc anh mới không có thời gian như nước Mỹ đi nuôi một con chim để thưởng thức, anh muốn xem chim, có thể mướn người nuôi toàn bộ vườn, anh có cần phải tự tay làm lấy, lao tâm lao lực sao?
Lại nói, nếu con chim hoàng yến nào cũng làm người nhọc lòng giống như cô vậy, anh đã sớm bóp chết nó rồi.
Tình Không đứng ở tại chỗ không động, yên lặng nhìn bóng dáng phẫn nộ kia đến xuất thần.
Cô giống như lại chọc giận người ta rồi, thật vất vả mới cải thiện được quan hệ, lập tức lại về lại nguyên điểm.
Giống như mỗi lần khi nhắc tới cô muốn mang theo lão Lộ đi, anh đều là phản ứng như vậy.
Nửa ngày sau cô mới duỗi tay cầm lấy tài khoản trên bàn, sờ sờ ba chữ to “Sở Ngự Bắc” cứng cáp hữu lực phía trên.
Đời này là khái niệm như thế nào?
Sao anh có thể sẽ nuôi em cả đời được?
……
Lại là một đêm không nói chuyện.
Hôm sau, Tình Không ra cửa từ sớm, chuẩn bị bảo tài xế đưa cô đi cô nhi viện, kết quả bị Lộ Phồn Tinh chặn xe ở cửa Lộ Phủ.