Anh đúng là không hiểu, anh trời sinh lạnh nhạt, từ nhỏ cũng chưa từng tâm sự chuyện gì.
Bởi vì liên quan đến ông ngoại, người nhà họ Sở kính anh, sợ anh, đến trưởng bối cũng là như thế, anh đích xác chưa từng tâm sự với trưởng bối.
Sở Ngự Bắc hoàn hồn từ trong suy nghĩ của mình, ngước mắt nhìn khuôn mặt nhỏ sán lạn kia, dư quang quét đến khối đá sau lưng cô, nhanh chóng tiến lên hai bước, một tay ôm cô vào trong lồng ngực.
Tình Không không rõ nguyên do, duỗi tay ôm lấy vòng eo của anh, kinh hồn chưa định vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, “Xảy ra chuyện gì?”
“Sau lưng em có khối đá.”
Tình Không quay đầu lại, quả nhiên thấy trên bờ cát có một khối đá lớn, chỉ kém vài bước, cô liền sẽ đụng phải.
Sở Ngự Bắc lén hôn khuôn mặt cô một cái, “Trở về ăn cơm, rồi mới đưa em về trường học.”
Tình Không chủ động bỏ tay nhỏ của mình vào bàn tay to của anh, thật hy vọng thời gian có thể cứ như vậy dừng lại ở một khắc này.
Cô lắc lắc đầu, “Để tài xế đưa em trở về đi, chiếc xe này của anh quá chói mắt.”
“Nhà anh không có chiếc xe nào rẻ một chút ư?” Cô lại thử hỏi.
Sở Ngự Bắc nhíu mày, anh không có khái niệm gì về những chuyện này, xe cũng là nhìn trúng tính năng, nhìn trúng tính phòng ngự, đừng thấy hiện tại chỉ có hai người bọn họ, thật ra Tần Hãn đã làm tốt bố phòng ở chung quanh.
Chỉ là lúc không có nguy hiểm, những vệ sĩ đó sẽ không ra ngoài, chỉ đang âm thầm thủ vệ.
Anh ngược lại không thể thường xuyên đi đón đưa cô, người muốn mệnh anh, không ít.
Miễn cho tổn thương vô tội giống như lần trước.
“Nghỉ hè bớt thời giờ đi thi một cái bằng lái, tự mình đi chọn chiếc xe mình thích mà lái.”
“Tôi? Có thể sao?”
“Em đã mười tám tuổi, lúc tôi mười tám tuổi đã lái máy bay ném bom.”
Tình Không, “……”
Cô có thể so với nhân vật lớn ư? Cô có thể sao?
Bọn họ không có lưu lại ở trên bờ cát lâu lắm, dù sao nhân vật lớn trăm công ngàn việc, mà cô cũng phải trở về đi học.