Lúc chạng vạng, Sở Ngự Bắc đi bệnh viện thăm Thẩm Viễn Dương, cuối cùng lão nhân gia ông cũng tỉnh táo lại, chỉ là nói chuyện còn có một chút cố sức, không tính là nhanh nhẹn.
Lão nhân gia lại đề cập hôn sự của anh và Minh Mị lần nữa, dưới loại tình huống này, Sở Ngự Bắc tự nhiên không thể phản bác, chẳng may lại kích thích đến lão nhân gia, liền không thể vãn hồi được.
Thẩm Viễn Dương chỉ xem anh như là cam chịu, rất có điểm người gặp chuyện vui liền lanh lẹ, trạng thái tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm, Sở Ngự Bắc càng thêm cẩn thận cẩn thận.
Thẳng đến lão nhân gia ngủ rồi, anh mới rời đi phòng bệnh gọi điện thoại cho Tần Hãn, chuẩn bị tự mình đi bắt cô gái nhỏ.
“Ba Tình Không ở phòng bệnh nào?”
Sở Ngự Bắc đoán rằng, thời gian này, cô gái nhỏ hẳn là đi bồi Lão Lộ nhà cô.
Tâm căng thẳng một ngày của Tần Hãn, giờ phút này đã treo tới cổ họng rồi, đối đáp luyện tập trước không biết bao nhiêu lần, mới trấn định một chút.
Anh tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Tiên sinh, hôm nay bận việc cả ngày, chuyện này tôi đã quên hội báo với ngài.”
“Tối hôm qua lộ tiên sinh không muốn tiếp nhận an bài của chúng tôi, đều đuổi người của ta đi rồi, chuyện này, Tình Không tiểu thư cũng biết được, còn ở phòng bệnh 1303 bình thường.”
Sở Ngự Bắc khóa chặt mày, bên trong mơ hồ luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, cúp điện thoại của Tần Hãn, anh đi thẳng về hướng 1303.
Ai ngờ lại thấy trống không, anh lại gọi điện thoại cho Tình Không, vẫn là trạng thái không người tiếp nghe.
Tính lên, từ đêm qua đến bây giờ, anh đã ước chừng hai mươi tiếng đồng hồ không có nhìn thấy cô gái nhỏ.
Nội tâm Sở Ngự Bắc đột nhiên cả kinh, một loại dự cảm điềm xấu lan tràn ra.
Anh lại gọi điện thoại cho Tần Hãn, “Truyền tay mọi người, cần phải dùng tốc độ nhanh nhất tìm Lộ Tình Không và Lộ Viễn Kiều ra cho tôi!”
Tần Hãn tỏ vẻ kinh hãi, “Tiên sinh, xảy ra chuyện gì sao?”
Con ngươi sâu thẳm của Sở Ngự Bắc híp híp, “Tối hôm qua lúc anh nhìn thấy Tình Không, cô ấy có cái gì khác thường hay không?”