Anh đối tốt với cô, cô hưởng thụ, cũng nhớ rõ.
Lúc thân thiết, anh có thể cảm giác được, cô là không kháng cự.
Ngược lại anh không làm rõ được, cô cho rằng đây là một trách nhiệm của cô, cưỡng bách chính mình tiếp thu, hay là thật sự thích.
Đoạn quan hệ này, từ đầu đến cuối, nhìn như người chủ đạo là anh, cô nhẫn nhục chịu đựng.
Trao đổi đồng giá cũng là anh nói ra.
Thật ra, trong lòng anh thật sự rõ ràng, người chủ đạo chân chính của đoạn quan hệ này chưa chắc là anh.
Ngay cả lúc cô làm nũng, rốt cuộc có bao nhiêu thiệt tình thực lòng, hiện tại anh đều sờ không rõ.
Ánh mắt Sở Ngự Bắc tối sầm lại, tựa hồ khôi phục lại lạnh lẽo lúc mới gặp, “Lộ Tình Không, em làm rõ ràng, em là người của tôi, em tốt nhất thu hồi toan tính mưu mô trong lòng về cho tôi, lúc nào em có thể rời đi, tôi định đoạt!”
Tiếng nói lành lạnh của người đàn ông giống như không mang theo chút tình cảm nào, nói xong liền cũng không quay đầu lại đi về phía ngoài cửa.
Ở vị trí khi anh rời đi, Tình Không mắt sắc phát hiện một bình thuốc mỡ màu trắng nho nhỏ rơi ở phía trên.
Tình Không nhận ra, đó là loại thuốc mỡ bác sĩ Thiệu giúp cô bôi lên lúc không lâu trước đây.
Cô gian nan cầm thuốc mỡ ở trong tay, dùng sức kéo, tùy ý chính mình ngã vào trên giường, con ngươi trắng đen rõ ràng dùng sức chớp vài cái, không hề có tiêu cự nhìn lên trần nhà.
Quan hệ hòa hợp vất vả lắm mới tạo dựng lên, giống như vừa không cẩn thận, lại bị cô tự tay đánh vỡ.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tình Không đột nhiên ngồi dậy, mắt to liễm diễm hiện lên một tia vui sướng, cô cho rằng Sở Ngự Bắc đi mà quay lại, nhưng lại thấy thím Lý khuôn mặt hiền lành ôn hòa dò xét tiến vào