Lộ Bảo Bối nói xong, bẹp bẹp cái miệng nhỏ, chân trần nước mắt lưng tròng chạy đến chỗ sô pha, ghé vào nơi đó “Oa” một tiếng khóc rống lên.
Mắt Tình Không cũng đỏ lên, tâm cũng đau.
Lộ Bảo Bối chỉ là một đứa bé ba tuổi, bé không phải tùy hứng, bé chỉ là muốn giống như những đứa bé khác, muốn ba mẹ ở cùng một chỗ, bé có gì sai?
Tình Không đi đến bên cạnh, ôm Lộ Bảo Bối lên.
Lộ Bảo Bối gối lên trên đầu vai cô, khóc đến thương tâm muốn chết.
Tâm Tình Không đều nát, nước mắt cũng không ngăn được, “Thực xin lỗi, bảo bối, mẹ sai rồi, thực xin lỗi……”
Sở Ngự Bắc ngược lại không có hạn chế tự do của Tình Không, sau khi ăn sáng đơn giản xong, Tình Không liền mang theo Lộ Bảo Bối về phòng 1606 Tang Lãng Các.
Lộ Bảo Bối cho rằng sau này đều không trở lại, ôm cây cột không chịu rời đi, Tình Không phải thuyết phục lúc lâu mới mang tiểu gia hỏa về được.
Diệp Nam Sanh còn đang trong giấc mộng, nhìn thấy Tình Không mang theo Lộ Bảo Bối trở về, nói một câu, “Cậu lại tính toán mang cầu chạy?”
“Diệp Tử, đừng nói bừa.” Cảm xúc Lộ Bảo Bối thật vất vả mới ổn định một chút.
Lộ Bảo Bối nghe được chữ chạy, quả nhiên liền mẫn cảm, “Mẹ nuôi, con không chạy, con muốn daddy của con.”
Diệp Nam Sanh, “……”
“Giúp tớ chiếu cố nó một chút, tớ muốn làm vài chuyện.”
“Cậu sẽ không tính toán ném xuống bảo bối một mình chạy chứ?”
“Diệp Tử!”
Lộ Bảo Bối “Oa……” một tiếng, lại khóc lên.
Bé duỗi tay thịt nhỏ ôm Tình Không, nghẹn ngào nói, “Con muốn daddy, cũng muốn Lộ Lộ, hu hu hu……”
“Nha, bảo bối đây là xảy ra chuyện gì, mẹ nuôi nói giỡn, Lộ Lộ không thể một mình chạy không cần con nha, không khóc không khóc……”
……