Mặt cô gái bị ánh mặt trời phơi ra một tầng đỏ ửng, cô không kêu khổ, không la mệt, vân đạm phong khinh mà đứng ở nơi đó, bờ vai như được gọt thành, đỉnh thiên lập địa.
Những thứ này chính là nỗi khổ của cô, bốn năm trước, anh nên biết.
Trên thế giới này, chỉ có chuyện của Lộ Viễn Kiều mới khiến cô xem trọng hơn bất kỳ chuyện gì.
Cuối cùng Sở Ngự Bắc không nhịn được, kéo cô qua, nhét cô vào trong xe, chính mình cũng chui vào.
Tiếng nói trầm thấp thuần hậu của anh vang lên, “Lộ Viễn Kiều cũng không phải con trai nhà họ Lộ, Lộ Sùng Hoa càng không phải cha ruột của ông ta, năm đó thu dưỡng ông ta, cũng chỉ là bị người bức bách.”
“Thân phận chân chính của ông ấy là đặc công nước Nhất, chủ yếu phụ trách hành động ám sát, danh hiệu Cô Lang, tránh ở Bắc Thần Quốc ta vài chục năm, tham dự qua không ít hành động ám sát, hồ sơ trong danh sách ghi chép chống khủng bố liền có trăm trang dày.”
“Hai mươi hai năm trước, ông ta bỗng nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thành ba em, cũng dần dần thoát ly tổ chức.”
“Thẳng đến bốn năm trước, lại có người muốn mệnh của hai người quan trọng trong nội các, tìm được quân cờ biến mất đã lâu này.”
Sở Ngự Bắc nói nhàn nhạt, nói mỗi một câu, mặt Tình Không liền trầm trọng một phần.
Cô cho rằng anh cũng không biết thân phận của Lộ Viễn Kiều, không nghĩ tới, anh cái gì cũng biết.
“Anh là biết được từ khi nào?”
Sở Ngự Bắc ôm cô ở trên đầu gối, hôn đỉnh đầu cô, thật giống như thời gian bốn năm chia lìa kia không còn tồn tại nữa.
“Anh vẫn luôn biết Cô Lang, chẳng qua abg cũng không biết Cô Lang chính là Lộ Viễn Kiều, vừa rồi em nói xong, anh liền đoán được tám chín phần.”
Tình Không ngồi ở trong lòng ngực người đàn ông, dỡ xuống tất cả ngụy trang, ôm vòng eo anh, cọ cọ ngực anh.
Đó là động tác cô thích nhất trước kia, người đàn ông nâng cô ở trong lòng bàn tay, coi như là trân bảo.