Cho dù biết công phu, ở trên sức lực, cô cũng xa xa không bằng Sở Ngự Bắc, đành phải cắn đầu lưỡi của anh, sợ cắn đến quá lợi hại, không dám dùng bao nhiêu sức lực.
Ngược lại bị Sở Ngự Bắc có cơ hội thừa nước đục thả câu, một bàn tay to của anh kiềm chế cô, một tay khác hung hăng nhéo một phen ở trên mềm mại của cô, lại nắm về cằm cô, thoáng dùng sức, Tình Không liền không thể cắn anh.
Cô vừa thẹn lại bực, lại sợ Lộ Bảo Bối bỗng nhiên chạy ra, không kêu quá lớn tiếng, đành phải tùy ý anh giống quỷ tử càn quét vào thôn.
Tình Không thật sự không có cách nào, dùng chín đầu của mình đi đụng anh.
Sở Ngự Bắc không nghĩ tới cô sẽ đến một chiêu này, bị cô đâm trúng, cô nhóc chết tiệt kia, đầu thật cứng, thật đau.
Tình Không thừa cơ ngửa đầu ra sau, tránh thoát kiềm chế của anh, giận trừng mắt nhìn anh.
Sau một phen lăn lộn xuống này, hai người đều thở hồng hộc, nghe tiếng thở của nhau, chỉ một thoáng lại giống trở lại lúc ban đầu quen biết.
Môi mỏng của người đàn ông điểm điểm đỏ thắm, đó là bị Tình Không cắn.
Tức giận của anh ngược lại biến mất một ít.
Anh lãnh đạm mở miệng, “Chúng ta ngủ một lần, liền có Lộ Bảo Bối, tồn tại của thằng bé không đủ để nhắc nhở em, rốt giữa chúng ta là quan hệ gì, vậy tiếp tục ngủ!”
“Ngủ một lần không đủ, ngủ mười lần, mười lần không đủ, ngủ một trăm lần, ngủ đến khi em cho rằng giữa chúng ta có quan hệ mới thôi!”
Cả người Tình Không như bị sét đánh, tên lưu manh này thật là Sở Ngự Bắc sao?
Rốt cuộc bốn năm cô rời đi này đã xảy ra chuyện gì? Lại làm một người đàn ông thân sĩ còn hơn thân sĩ trở nên giống như một thổ phỉ.
“Lộ Lộ, Bắc Bắc, các người đang làm gì vậy?”
Lộ Bảo Bối ở trong phòng lăn giường lớn nửa ngày, không ai bồi bé chơi, lại chân trần chạy ra.
Tình Không vẫn còn duy trì tư thể ở trên đùi Sở Ngự Bắc, thập phần ái muội, cô trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, nhanh chóng phủ áo khoác tây trang lên người.