Mặc Trần nhìn thấy Diệp Nam Sanh, phản ứng đầu tiên là muốn lùi về, nhưng khi thấy bé trái trong lòng ngực cô kia, nếu không phải đỡ cửa xe, cả người đều sẽ té lăn trên đất.
“Ta kháo, Sở đầu gỗ, chú lén sinh đứa con trai lúc nào, sao anh đây không biết?!”
Sở Ngự Bắc nhíu mày thành một đoàn, môi mỏng cũng mím thành một đường thẳng tắp, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng không sai không lệch mà nhìn chằm chằm bé trai duỗi tay muốn anh ôm kia.
Con của anh?
Tiểu gia hỏa thịt đô đô này có điểm nào lớn lên giống anh đâu?
Diệp Nam Sanh nhìn thấy Mặc Trần ra tới, mắt đầu tiên là sáng ngời, cũng bất chấp tất cả, chạy chậm vài bước qua, nhét Lộ Bảo Bối trong tay vào trong lòng ngực anh, “Chiếu cố tốt con nuôi của anh.”
Mặc Trần theo bản năng tiếp nhận Lộ Bảo Bối, miệng há đến có thể nhét cả một quả trứng vịt, “Con nuôi của tôi?”
Lần đầu tiên tiếp xúc loại sinh vật trẻ con này, thân mình cứng đờ của anh ôm chặt bé trai nhíu chặt mày thành tiểu lão đầu, cùng bé mắt to trừng mắt nhỏ, nâng nâng cằm với Sở Ngự Bắc, “Này, nhóc con, anh ta mới là ba con đi?”
Đến Diệp Nam Sanh cũng không để ý đến anh, lôi kéo ống tay áo Sở Ngự Bắc, “Họ Sở, thất thần làm cái gì? Nhanh theo tôi đi.”
Sở Ngự Bắc không dấu vết mà rút ống tay áo của mình vêd, nâng nâng cằm với Mặc Trần, “Sao không tìm anh ta?”
Diệp Nam Sanh không có cách nào lý giải được logic của Sở Ngự Bắc, anh và cô không phải rất quen thuộc sao?
“Bởi vì người gặp được nguy hiểm không có quan hệ với anh ấy, có quan hệ lớn lao với anh, có đi hay không tùy anh, nhưng anh đừng hối hận!”
Diệp Nam Sanh nói xong, xoay người trở về đường cũ.
Tâm tình Sở Ngự Bắc thực phức tạp, tâm đóng băng bốn năm, giống như nứt ra một khe hở nhỏ, tựa hồ có cái gì đồ sắp phá kén mà ra, nhưng lướt qua rất nhanh, nhanh đến anh không nắm bắt được gì.
Anh không nói hai lời, đi theo sau lưng Diệp Nam Sanh.