“Tiên sinh?” Tần Hãn thấy anh qua nửa ngày cũng không có phản ứng, nhẹ gọi một tiếng.
“Đi ra ngoài đi.” Sở Ngự Bắc vừa tắt tàn thuốc trên tay, vừa nói.
Sau khi Tần Hãn đi ra ngoài đóng cửa lại mới vỗ trán một cái, tiên sinh giống như cũng không có trả lời anh hôn sự của ngài ấy và Minh Mị sẽ như thế nào nha?
Sở Ngự Bắc híp mắt chuyển động ghế da một chút, lấy di động qua, ngón tay thon dài bay múa ở trên màn hình, rất nhanh liền hoàn thành thao tác.
Anh siết điện thoại ở trong tay, ánh mắt thâm thúy không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm màn hình.
……
Sau khi Tình Không và Minh Mị nói chuyện phiếm, hoặc là nói cô lẳng lặng nghe xong buổi nói chuyện kia của Minh Mị, tâm tình không tính là rất tốt.
Lúc di động vang lên tin nhắn, cô cũng là hứng thú rã rời trượt mở.
Nhưng mà, khi nhìn thấy tin nhắn, “Thẻ ngân hàng đuôi số xxxx của ngài, 20: 15 phút ngày x tháng x chuyển khoản đến 1, 000, 000 đồng, số còn lại 1, 300, 20178 đồng.”, cả người cô trợn mắt há hốc mồm.
Nửa ngày sau, lại bắt đầu đếm đếm số 0 trên chuỗi số kia, sáu số 0, bảy con số, không sai, là một trăm vạn.
Phản ứng đầu tiên của cô là, bệnh tâm thần nào chuyển khoản nhầm?
Phản ứng thứ hai là, có thể là Lý Mục Thành người ngốc nhiều tiền thổ hào kia thật sự bởi vì cô “Thiếu tiền”, cho nên lại chuyển cho cô một trăm vạn không?
Cô nghĩ nghĩ, trực tiếp gửi tin nhắn giọng nói cho Lý Mục Thành: “Có phải anh lại chuyển cho tôi một trăm vạn không?”
Quá trình chờ đợi dài đằng đẵng, Tình Không ngồi xếp bằng ngồi ở trên ghế văn phòng của cô, cân nhắc, nếu thật là Lý Mục Thành chuyển cho cô, rốt cuộc cô nên trả về không.
Bật lửa kia cô là dựa vào thực lực của chính mình bán đi, mua bán là anh tình tôi nguyện giao dịch công bằng, cho nên cô không có ngượng ngùng gì.
Nhưng nếu là bởi vì người ta cảm thấy cô “Thiếu tiền” mà “Cứu tế” cô, cô lại sẽ cảm thấy chính mình vô công bất thụ lộc, không nên tiếp nhận.
Tóm lại một trăm tên tiểu nhân không ngừng đánh nhau ở trong đầu cô.
Đen nói, “Có tiền không cần, chính là ngu ngốc.”