Không nghĩ tới, người sức chiến đấu bạo biểu chân chính lại có thể là cô.
Thật ra Minh Mị là bị Lộ Tình Không nói trúng một nửa tâm sự, cô ta ngược lại không phải xem Âu Nhược Hi thành súng mà thao túng, nhưng cô vốn dĩ có thể ngăn cản được Âu Nhược Hi, cứ đơn giản mà một sự nhịn chín sự lành.
Nhưng cô có tư tâm muốn để Lộ Tình Không nhìn xem cái gì là tiêu phí của xã hội thượng lưu, để cô thảo căn bình dân cô ta cảm thụ một chút chênh lệch, cho dù không thể biết khó mà lui, cũng có thể để cô ta nhận rõ sự thật này cũng là tốt.
Trăm triệu không nghĩ tới chính là, Sở Ngự Bắc lại có thể đưa thẻ phụ cho cô.
Từ đó đánh cho cô ta một cái
Ánh mắt cô lóe lóe, lại thật sự không thể như các cô, hô to gọi nhỏ trước công chúng, “Tình Không, không tưởng được em xem chị là như thế, chỉ là không sao cả.”
“Em cũng không cần phải lòng đầy căm phẫn như thế, thật ra chị chưa từng có xem em là đối thủ, không có xem ở trên một đài đấu đá, sẽ khiến chị cảm thấy thắng không cần đấu.”
"Về phần em còn có thể ngốc ở bên người anh ấy bao lâu, chuyện này chị không biết, em cũng không biết, thậm chí đến chính anh cũng sẽ không biết. Nhưng ba chị biết, ông ngoại anh ấy cũng biết. Những lời do chúng ta nói, hoàn toàn không hề có ý nghĩa.”
“Có lẽ em nói đúng, anh ấy chưa từng thừa nhận qua thân phận của chị, nhưng cho dù là sau này anh ấy không thừa nhận đi nữa, cũng sẽ không thay đổi được chuyện này, chúng ta đều có lý do thân bất do kỷ, không phải do chính chúng ta làm chủ.”
Minh Mị đè ép cảm xúc chân thật trong nội tâm, lúc nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ, tận lực xem nhẹ đố kỵ của mình về vị trí của Lộ Tình Không trong lòng Sở Ngự Bắc.
“Tính tình Nhược Hi tương đối ngay thẳng, nhưng cô ấy cũng không có ác ý, cũng hy vọng em có thể thứ lỗi.”
Nói xong, cô ta gật gật đầu với Tình Không, lôi kéo Âu Nhược Hi đầu cũng không quay lại đi về phía cửa.